Chương 1795
Nguyễn Khánh Linh yên tâm tựa đầu vào lồng ngực anh, cô nghĩ đến không khí đáng sợ trên người anh lúc nãy bèn than thở một câu: “Ban nãy anh dữ chết đi được.”
Phạm Nhật Minh nghe thế thì cứng đờ.
Anh đã cố gắng kìm lại rồi, ban nãy anh kéo Nguyễn Khánh Linh ra sau lưng chính là vì không muốn cô nhìn thấy sự tàn nhẫn trên mặt anh. Nhưng anh không ngờ dù anh đã cố gắng hết sức rồi nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Phạm Nhật Minh nhìn cô, trong mắt anh mang theo mấy phần ân cần: “Anh dọa em sợ sao?”
“Không phải.” Nguyễn Khánh Linh lập tức lắc đầu cười cười: “Em có sợ ai cũng sẽ không sợ anh.”
Nhìn gương mặt ngây thơ rực rỡ của cô gái trong lòng, trái tim lạnh lẽo của Phạm Nhật Minh dần dần trở nên ấm áp.
Anh chưa từng nói với cô, thực ra anh yêu nhất là gương mặt khi cười của cô, gương mặt ấy khiến người ta cảm thấy vui mừng, chỉ hận không thể móc hết tim phổi ra dâng lên cho cô.
Có lẽ là anh đã chìm đắm thật sâu ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô cười.
Phạm Nhật Minh nghĩ thầm.
Cánh tay đang ôm cô của anh lại siết chặt hơn, trong ánh mắt từ trước đến nay chưa từng dao động bỗng từ từ hiện lên một ý cười nhè nhẹ.
Anh còn chưa kịp nói chuyện thì cô gái trong ngực đã khơi lên một đề tài mới, cô tò mò hỏi như một đứa bé hiếu kỳ: “Sao anh lại biết người vừa rồi thế? Anh ta là ai vậy? Anh ta quen biết Hà Thanh sao?”
Phạm Nhật Minh nghe cô hỏi liên tiếp mấy câu liền thì không nhịn cười nổi.
Cô lúc nào cũng thế, thắc mắc về tất cả mọi thứ, giống như cô có một sức sống và sự tò mò vô hạn vậy. Cô khác hoàn toàn với người đã nhìn rõ tình người ấm lạnh từ quá sớm như anh.
Nhưng mà như thế cũng tốt, anh có thể bảo vệ cho cô càng ngày càng tốt hơn.
“Em có nhớ trước đây Hà Thanh đã kể cho em nghe về người đàn ông đang uy hiếp cô ta không?”
“Có, là anh ta sao?”
Nguyễn Khánh Linh rất ngạc nhiên.
“Ừ, sau cái chuyện củ năng đợt trước, anh đã cho người điều tra tất cả những người có qua lại với Hà Thanh, kết quả là anh phát hiện ra anh ta. Quan hệ giữa hai người đó không giống như những gì mà Hà Thanh nói với em đâu, cô ta tự nguyện đó.”
Nguyễn Khánh Linh nghe thế thì kinh ngạc, cô biết Hà Thanh lừa gạt cô, nhưng cô không ngờ cô ta lại tự nguyện qua lại với Tần Hướng Đông? Chẳng phải cô ta đã kết hôn rồi sao?
Nguyễn Khánh Linh không hiểu lắm, vừa nãy cô có quan sát Tần Hướng Đông một chút, cô không cảm thấy anh ta là kiểu người mà Hà Thanh yêu thích.
Kiểu người mà cô ta thích có lẽ phải là kiểu đàn ông thành đạt giống như Phạm Nhật Minh chứ? Nếu không thì cô ta đã không cưới Phạm Hoàng Anh rồi.
Cô hỏi: “Nhưng mà Hà Thanh thích người đàn ông đó sao? Sao cô ta lại thích anh ta chứ?”
Nguyễn Khánh Linh nghĩ mãi mà vẫn không thông.
Phạm Nhật Minh nhìn ánh mắt ngây thơ của cô mà cảm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng anh lại cực kỳ yêu thích cái vẻ ngốc nghếch đáng yêu này của cô, dù cô thế này sẽ dễ bị người khác lừa gạt hơn.
“Hà Thanh không thích anh ta.”
“Nhưng sao không thích mà hai người họ lại ở cùng với nhau?”