Chương 1469

“Ừ, cô ấy sinh non.”

Nói xong Lê Tuấn lại không nhịn được nhíu chặt mày.

Tống Ngọc và cục cưng nhất định không được xảy ra chuyện gì, nếu như họ có chuyện gì…

Lê Tuấn đau lòng xoa xoa trán, thở dài một hơi.

Đúng lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra, nhân viên y tế đẩy Tống Ngọc ra, đồng thời còn có một y tá ôm một đứa bé trên tay.

Bác sĩ đi ở phía trước, thấy người nhà bệnh nhân, cô ấy tháo khẩu trang xuống nói: “Chúc mừng mọi người, mẹ tròn con vuông.”

Nghe vậy Lê Tuấn và những người thân khác đều cười xen lẫn nước mắt, may mắn may mắn, mẹ tròn con vuông.

Mẹ Lê nhận lấy đứa bé từ tay của y tá nọ, hỏi: “Bác sĩ, cháu nội của tôi nặng bao nhiêu?”

“Hơn hai kilogram.”

“Được được được, cảm ơn bác sĩ.”

Mẹ Lê ôm đứa bé trong lòng, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Dù sao cũng là sinh non, nhẹ một chút cũng không sao, sau này nhất định có thể bồi bổ thêm.

Lúc này điều Lê Tuấn quan tâm nhất là Tống Ngọc, cô gái đã có ý thức, chỉ là nhìn có vẻ rất yếu ớt, cô đưa tay về phía Lê Tuấn.

Thấy vậy Lê Tuấn vội vàng chạy về phía cô, hai tay cầm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy, bàn tay vì căng thẳng nên tất cả đều là mồ hôi.

Lúc này Tống Ngọc cảm nhận được, cô ấy cười cười nói: “Lê Tuấn, có phải anh bị dọa sợ rồi không?”

Lúc này Lê Tuấn thấy cô ấy vẫn còn cười được thì trong lòng càng xót cho cô ấy hơn, anh ta áy náy nói: “Ngọc, lần này là do anh không tốt, anh không nên đến công ty, anh nên ở bên cạnh em, còn cả những chuyện trước đây, đều là anh không đúng…”

“Đúng vậy, là anh không tốt…” Lúc này Tống Ngọc bỗng cảm thấy tất cả sự oán giận trước đó như đã được sinh ra cùng đứa con, tất cả đều biến mất.

Hai mắt cô ấy ửng đỏ nhìn người đàn ông, nói từng chữ: “Vậy nên em muốn sau này anh phải hầu hạ em cả đời.”

“Được, anh sẽ hầu hạ em cả đời.”

Lê Tuấn biết lời này của Tống Ngọc có nghĩa là đã tha thứ cho mình.

Anh ta vừa kích động lại vừa vui mừng, lúc này chỉ hận không thể trao cả mạng sống cho cô gái này.

Nhưng mà Tống Ngọc lại nhẹ nhàng nhíu mày nói: “Không đúng, anh còn công ty nữa…”

Lúc này bố Lê nghe thấy lời của con dâu, ông ta cười lên tiếng: “Con dâu đừng lo lắng chuyện này, bố cho Tuấn nghỉ phép một tháng, trong tháng này bố sẽ xử lý việc công ty, tất nhiên là Tuấn sẽ phải cẩn thận phục vụ con, có nghe chưa?”

“Được, bố.”

Lê Tuấn cười đến nỗi trong mắt lấp lánh nước mắt.

Lúc này Nguyễn Khánh Linh đứng cách đó không xa nhìn cả nhà họ vui mừng đoàn tụ với nhau, bố mẹ Lê đang ôm cháu, bố mẹ Tống thì vây quanh con gái mình, còn Lê Tuấn cũng đang nắm thật chặt tay của Tống Ngọc.

Khung cảnh ấm áp lại cảm động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play