Chương 1434
Trần Hữu Nghị nói xong, Hà Tử Ngưng cũng lên tiếng: “Đúng vậy, lần trước không phải anh nói tôi điều tra chuyện vụ tai nạn năm đó sao? Nhưng mà tôi có cảm giác như đối phương đã phát hiện ra, tôi gặp phiền phức hết lần này đến lần khác, lần trước đã có hướng điều tra, hai ngày nay cũng gần như đã bị chặn hết, bây giờ tôi cũng không biết phải ra tay từ đâu.”
“Anh Nhật Minh, đối phương đã bắt đầu hành động, anh phải cẩn thận.”
Hà Tử Ngưng cũng nhắc nhở.
Phạm Nhật Minh càng nghe thì vẻ mặt càng u ám.
Anh nghĩ đến cô vợ nhỏ ở nhà kia, tuy là mấy hôm trước đã nâng cấp camera và hệ thống an ninh lên mức cao nhất nhưng anh vẫn thường không ở nhà, lúc này không thể để cô xảy ra bất cứ chuyện gì.
Phạm Nhật Minh nhất thời cảm giác như không thể thở nổi.
Anh lập tức đứng dậy nói với mọi người: “Được, tôi biết rồi, tôi đi về trước, nếu chuyện điều tra gặp nguy hiểm thì tạm thời gác lại, mọi người cũng phải chú ý an toàn.”
“Ừm.”
Nói xong Phạm Nhật Minh vội vã ra về.
Hà Tử Ngưng nhìn vị trí trống bên cạnh mình, cô ta cảm giác như trong lòng mình cũng có một khoảng trống.
Cô ta cúi đầu, khóe mắt hiện lên vẻ tự châm chọc.
Nhà họ Phạm, sau khi Nguyễn Khánh Linh nói chuyện với Phạm Nhật Minh xong thì bỗng nhiên có cảm hứng viết rất nhiều chữ, mãi đến khi cảm thấy lưng có hơi mỏi thì mới dừng lại, duỗi thẳng người.
Bỗng nhiên mí mắt phải của cô không ngừng giật.
Dù cô có dụi mắt như thế nào thì mí mắt phải vẫn không ngừng giật.
Trái may phải xui.
Không lẽ là Phạm Nhật Minh gặp nguy hiểm gì?
Nguyễn Khánh Linh lại nghĩ đến lần trước Phạm Nhật Minh bị tấn công trên núi kia, trong lòng cô càng lo lắng hơn, vừa lấy điện thoại ra định gọi cho Phạm Nhật Minh thì Trung Huy gọi điện đến.
Mí mắt phải của cô lại giật.
Nguyễn Khánh Linh vội vàng nhận điện thoại.
“Trung Huy, sao thế?”
Nguyễn Khánh Linh vội vàng hỏi.
Chỉ nghe thấy giọng của người đàn ông vô cùng gấp gáp và lo lắng, đầu dây bên kia có vẻ rất ồn ào, Trung Huy nhanh chóng nói: “Mợ chủ, chủ tịch gặp tai nạn giao thông, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, bây giờ tôi đến đón cô.”
“Sao lại như vậy? Anh ấy không sao chứ?”
Chân Nguyễn Khánh Linh mềm nhũn, bỗng ngã ngồi lên ghế.
Trung Huy ở đầu dây bên kia giải thích ngắn gọn: “Trên đường về nhà chủ tịch bị một chiếc xe tông vào đuôi xe, lúc anh ấy xuống kiểm tra xem xe có bị sao không thì vô tình nhận ra dưới đáy xe có lựu đạn, may là anh ấy tránh kịp nhưng mà vẫn bị một mảnh thủy tinh bắn vào.”
“…”
Trung Huy đến đón Nguyễn Khánh Linh, hai người cùng đến bệnh viện.
Thật ra ban đầu anh ấy không định tự đến đón Nguyễn Khánh Linh, dù sao Phạm Nhật Minh vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện.