Chương 1217
Mặc dù Nguyễn Khánh Linh đã say, nhưng thế mà tốc độ chạy đi của cô lại nhanh một cách kỳ lạ, nhanh đến nỗi Phạm Nhật Minh không ngăn được cô.
Cô đi vào chính giữa xoay người nói vào tai người đang hát một câu, sau đó người kia nở nụ cười, mặt mũi đầy hiểu rõ rời đi.
Nguyễn Khánh Linh cầm lấy microphone, có thể nói đây là lần đầu tiên cô đứng trên sân khấu ở trước mặt nhiều người như vậy, cho nên khó tránh khỏi sẽ có chút căng thẳng.
Hai tay cô nắm vuốt microphone, giọng nói thanh thúy mềm mại vang lên trong quán bar.
Đúng lúc DJ cũng tạm dừng âm nhạc.
“Hôm nay tôi muốn tặng một bài hát cho người nào đó ở đây, anh ấy là người mà tôi thích nhất trên đời, sau này tôi vẫn sẽ thích như thế. Tôi muốn hát bài này cho anh ấy nghe, tôi muốn cảm ơn anh ấy vì cũng thích tôi như vậy.”
Người ở trong quán bar đều rất hưởng ứng.
Lời nói của Nguyễn Khánh Linh vừa dứt là đã có không ít người vỗ tay ồn ào bên dưới, thậm chí còn có tiếng huýt sáo.
“Bài hát này tên là “May mắn bé nhỏ”.”
Khúc nhạc dạo của bài hát được vang lên, người phụ nữ cũng bắt đầu cất giọng hát.
“Tớ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài thảm cỏ xanh, từ xa tớ nghe thấy tiếng chuông reo tan trường, thế nhưng tớ không nghe thấy giọng của cậu nghiêm túc gọi cả họ lẫn tên của tớ…”
Chỗ ngồi của Phạm Nhật Minh đúng lúc đối diện sân khấu.
Anh có thể từ trong đám người, liếc mắt đã nhìn thấy cô gái của mình.
Khí chất cả người của cô hoàn toàn không hợp với quán bar, trong đám người ăn mặc lộng lẫy lòe loẹt, cô đột nhiên xuất hiện. Không chỉ là vẻ đẹp trong sáng động lòng người của cô, nhìn cô đơn thuần giống như học sinh mới vào sân trường.
Cô vừa sạch sẽ vừa khiến người khác rung động mãnh liệt.
Cộng thêm giọng nói trong sáng của cô gái, dù cho không có bất kỳ kỹ xảo ca hát nào, nhưng nghe vào lại rất dễ đi vào lòng người.
Phạm Nhật Minh từng nghe ca sĩ cấp cao nhất biểu diễn, nhưng còn không rung động trái tim của anh bằng cô gái say rượu trước mắt này.
“Hóa ra cậu chính là hạnh phúc mà tớ muốn giữ lại nhất, hóa ra chúng ta đã từng gần chạm đến tình yêu như vậy, hóa ra…”
Giọng của người phụ nữ vẫn còn tiếp tục hát, nụ cười trên mặt Phạm Nhật Minh càng lúc càng lớn.
Trần Hữu Nghị ở bên cạnh cũng nhìn anh, anh ta lại nhìn người phụ nữ trên sân khấu.
Trong lòng của anh ta hâm mộ muốn chết rồi, anh ta vừa nghĩ tới tình cảnh bây giờ của mình. Cuối cùng không giả bộ được rồi, anh ta không nhịn được thở dài một hơi.
Phạm Nhật Minh cũng không hoàn toàn nhập tâm vào Nguyễn Khánh Linh ở trên sân khấu, anh nghe thấy người đàn ông bên cạnh thở dài, lại nghĩ đến trước đó anh ta gọi mình tới hẳn là muốn kể chuyện với anh.
Thế là anh hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Lần này Nguyễn Khánh Linh không có ở đây, cuối cùng Trần Hữu Nghị cũng nói thật với anh.
Ánh mắt của anh ta không nhẹ nhõm giống vừa rồi, ngược lại lộ ra một chút nặng nề nói: “Ngô Tình đã trở về.”
“Cái gì?” Phạm Nhật Minh nghe xong, nét mặt của anh lập tức cũng thay đổi.
Ngô Tình ư? Là Hạ Ngô Tình sao?