Chương 1121
Có lẽ là vì còn nhỏ tuổi nên trên người cô ấy không có chút mùi của phấn son hay mùi nước hoa nào, ngược lại còn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Ở nơi Mia không nhìn thấy, Giang Đức khẽ cười nhẹ, nỗi đau đớn trên chân như tảng đi không ít.
“Tôi không đứng thẳng được, vết thương trên chân nặng quá.”
Giang Đức nói rồi buồn bã nhìn chân mình.
Mia thấy thế thì vốn định gọi điện thoại cầu cứu, nào ngờ phát hiện không có tín hiệu, dù sao cô ấy chưa từng trải qua những chuyện này, cho nên lúc này cứ cuống lên, nhìn người đàn ông rồi hỏi: “Làm sao bây giờ? Không liên lạc được với người khác.”
Nhìn thấy khi cô gái lo lắng, không tự chủ mà đưa tay đặt lên cổ mình. Không hiểu sao Giang Đức bỗng cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên, mặc dù chân anh ta đang bị thương.
Lần này anh ta cũng không định đùa cô ấy nữa, Giang Đức nghĩ một lát, nói: “Cô quen với nơi này lắm sao?”
Mia gật gật đầu: “Rất quen là đằng khác, thế nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong rừng, nếu đi ra cũng phải mất ít nhất một tiếng.”
Người đàn ông nói: “Cưỡi ngựa thì sao?”
Mia nghĩ một chút: “Có lẽ là hơn nửa tiếng, nhanh hơn thì cũng phải tầm hai mươi phút.”
“Vậy cô ra ngoài trước đi, chạy đến chỗ nào có tín hiệu thì gọi điện cầu cứu, sau đó lại ra ngoài tìm nhân viên công tác đến giúp đỡ, tôi ở đây chờ cô.” Giang Đức dứt khoát nói ngắn gọn.
Mia nhìn cái chân của anh ta đầy băn khoăn hỏi: “Chân của anh có chờ được lâu vậy không?”
“Nếu thế thì cô cõng tôi lên ngựa đi, sau đó đưa tôi ra ngoài?” Giang Đức cười hỏi vặn lại.
“… Trông tôi giống cõng được anh lên hả?”
“Cho nên sao cô còn phí thời gian ở đây làm gì?”
“…”
Mia bị anh ta phản bác đến mức câm lặng không trả lời được, cô ấy lại bị anh ta chế nhạo, mặc dù lúc này trong lòng Mia không cam tâm, muốn nói lại vài ba câu, nhưng cô ấy vẫn khống chế được lý trí của mình.
Tức giận là ma quỷ.
Bây giờ anh ta đang bị thương, không nên chấp nhặt với thằng què làm gì.
Mia nghĩ như vậy, tâm trạng cũng tốt lên một chút, sau đó cô ấy cưỡi lên ngựa, cuối cùng nhìn Giang Đức một chút, dặn dò: “Anh cứ ở đây chờ tôi, đừng đi lung tung, biết chưa?”
“Biết rồi.”
Giang Đức cười gật đầu, nhìn bóng lưng dần đi xa của người phụ nữ, sự dịu dàng trong mắt dần dần hiển hiện.
Tốc độ quay lại của Mia nhanh hơn rất nhiều so với suy nghĩ của Giang Đức, mới tầm hơn mười phút mà cô ấy đã dẫn người tới đây.
Cũng may cô ấy vừa mới ra ngoài không bao lâu mà đã thấy vài ba nhân viên công tác, cô ấy chạy lại gọi bọn họ dẫn tới nơi này.
“Giang Đức, bọn tôi quay lại rồi!” Mia cười gọi.
Chỉ là người đàn ông kia vẫn luôn cúi đầu, cứ như không nghe thấy cô ấy đang nói chuyện.