Chương 1120
“Anh không sao chứ?”
Anh ta vừa quay đầu lại, khi đối mặt với người kia, cả hai đều ngẩn ra.
“Sao lại là cô?”
“Sao lại là anh?”
Hai người trăm miệng một lời.
Không bao lâu sau, Mia đi lên phía trước, vòng quanh Giang Đức một vòng, khuôn mặt vốn đang ngạc nhiên của cô ấy bây giờ lại nổi lên ý cười, mặc dù không có ác ý, nhưng Giang Đức càng nhìn càng thấy ngứa mắt, cũng cảm thấy hơi mất mặt.
“Anh ngã từ trên lưng ngựa xuống à?”
Mia híp mắt cười hỏi.
Mấy hôm nay Steve vừa về nước, phải tham dự một buổi diễn thuyết cho nên Mãi cũng về theo.
Chẳng qua là Steve đi làm việc cả ngày, phần lớn thời gian không quay về, chỉ ở ngoài khách sạn. Mia đi theo ông ta buồn chán không chịu nổi cho nên chạy tới trường đua ngựa này, tất nhiên là dùng danh nghĩa của Steve.
Nơi hoang sơ như thế này vốn là do Mia phát hiện, sau đó bảo nhân viên công tác mở thêm chỗ này, cho nên cô ấy vô cùng quen thuộc với địa thế ở đây, hôm nay nhớ tới bạn đến xem tiến độ hoàn thành ra sao rồi.
Cô ấy không ngờ chỉ tùy tiện đi dạo, vậy mà lại gặp được người quen cũ.
Người đàn ông trước đây luôn thích cãi nhau với mình, chế nhạo mình, càng đáng hận hơn là cô ấy còn luôn bị anh ta chọc giận tới mức nói không ra lời, bây giờ rốt cuộc cô ấy cũng đợi được cơ hội để chế giễu anh ta.
Giang Đức nghe xong thì giật giật khóe miệng, nói: “Bà cô của tôi ơi! Cô cứ định đứng nhìn thế sao?”
Mia khoanh tay cười nói: “Muốn tôi giúp thì cũng được thôi, anh cầu xin tôi đi rồi tôi giúp anh cho.”
“…”
Giang Đức liếc cô ấy một cái, không thèm nói chuyện nữa, sau đó dùng tay mình chống xuống đất, định xem thử còn đứng lên được không.
Chỉ là chân của anh ta thật sự bị thương rất nặng, vừa hơi động đậy đã đau đến nỗi nhíu mày, không thể làm gì khác hơn là thu tay lại.
Thật ra vừa rồi Mai chỉ đùa một chút, nói nhanh hơn là nghĩ, ai ngờ tên đàn ông này thậm chí còn không thèm chiều theo ý cô ấy, thật đúng là… Làm như cô ấy là người xấu xa lắm vậy.
Mia nghĩ như vậy, mặc dù trên mặt không hề tình nguyện, nhưng cô ấy vẫn ngồi xuống đỡ lấy Giang Đức, chỉ là cái miệng nhỏ vẫn cứ luyên thuyên không ngớt.
“Không cầu xin thì không cầu xin, nếu không phải bà đây có lòng dạ hiền lành thì anh cứ chuẩn bị tinh thần ngồi đây chịu khổ đi.”
Cơ thể của phụ nữ vốn nhỏ, cho nên sức lực cũng không lớn là bao.
Lúc cô ấy đỡ Giang Đức lên đã phải dùng hết sức bú sữa mẹ, vất vả lắm mới đỡ được anh ta dậy, ai ngờ toàn thân tên kia lại như mất hết sức lực, thậm chí cô ấy còn cảm giác anh ta dựa hẳn lên người mình.
“Anh nặng chết mất thôi!”
Mia cau mày thật chặt, phàn nàn với anh ta: “Anh đứng thẳng lên được không? Tôi sắp bị anh đè chết rồi.”
Cô gái lại không biết rằng, câu kia của cô ấy vô cùng tối nghĩa, khiến cho anh mắt Giang Đức tối sầm xuống, anh ta thử đứng thẳng lên, lại giả bộ như đứng không vững, cơ hồ nằm sấp trên người Mia.