Chương 1117

Giọng nói của anh ta mang theo chút áy náy: “Xin lỗi Tử Ngưng, hình như lúc nãy anh để quên áo khoác trong phòng thay đồ rồi, anh quay về lấy đồ đã, em ở lại đây một lát nhé, anh sẽ quay lại ngay được không?”

Đương nhiên Hà Tử Ngưng rất thoải mái, cho nên bèn để anh ta đi.

Cô ta tiếp tục nhìn vào trong chuồng ngựa, vốn là định nhìn ngựa xon, kết quả vừa đi chưa được hai bước thì đột nhiên trên vai có một bàn tay đặt lên, sau đó cô ta lập tức bị kéo về một nơi vắng vẻ.

Trong lòng Hà Tử Ngưng giật thót, đang muốn hét lớn thì bị người đàn ông cản lại.

“Hiên Viên Minh!”

Hà Tử Ngưng nhìn thấy anh ta, vừa sợ hãi ngạc nhiên vừa hơi tức giận.

Cô ta đang muốn mở miệng kêu anh ta tránh ra, kết quả sau khi chạm phải ánh mắt của người đàn ông, trái tim cô ta không khỏi ngừng đập, một giây sau, Hiên Viên Minh dùng môi mình trực tiếp chặn môi cô gái lại.

Đôi mắt Hà Tử Ngưng trợn trừng lên, hoàn toàn không biết tình huống này là sao nữa.

Nhưng Hà Tử Ngưng cũng chỉ ngẩn ra vài giây, cô nhanh chóng phản ứng lại.

Cô ta cảm thấy chắc chắn Hiên Viên Minh điên rồi.

Bây giờ bọn họ đang ở trường đua ngựa, chỗ nào cũng có nhân viên công tác lui tới, chỉ cần ra vào là có thể thấy ngày bọn họ đang làm gì, vả lại Trần Đức Vinh vừa rời đi, không biết lúc nào sẽ quay về.

Nếu để Trần Đức Vinh trông thấy cảnh này, thế thì dù cô ta có nhảy vào sông Hồng cũng không rửa sạch oan ức…

Cho nên tất nhiên Và Tử Ngưng dùng sức vùng vẫy, cô ta vừa xoay mặt ra chỗ khác, kết quả người đàn ông kia lại vùi luôn vào cổ cô ta, anh ta không có kỹ thuật hôn gì, trông giống đang gặm cổ cô ta thì hơn.

“Hiên Viên Minh! Anh bị điên à?”

Hà Tử Ngưng hét lên, thế nhưng cô ta không thể nào đẩy Hiên Viên Minh ra được.

Mà lúc này Hiên Viên Minh đã đánh mất phần lớn lý trí, phải nói là do bị sự thân mật bàn tay của hai người kia kích thích.

Người phụ nữ này thích Phạm Nhật Minh thì thôi đi, sao vừa quay đầu đi cùng chồng sắp cưới lại mập mờ như thế?

Anh ta đang muốn cho Hà Tử Ngưng một trừng phạt nho nhỏ, lại không ngờ cô ta giãy dụa kịch liệt như vậy, điều này càng khiến Hiên Viên Minh tức giận hơn.

Anh ta chặn sạch đường lui, dồn cô gái vào góc tường, mãi tới khi gặm cho trên cổ cô ta toàn là vết của mình mới hôn lên môi cô ta thêm lần nữa.

Kết quả anh ta lại không kịp chuẩn bị gì mà bị Hà Tử Ngưng cắn cho một cái.

Cô ta cắn rất mạnh, nếu không phải anh ta kịp rút lui thì chỉ sợ trên môi sẽ bị cô ta cắn cho chảy máu.

Cuối cùng Hiên Viên Minh cũng chịu buông Hà Tử Ngưng ra, che lấy miệng mình và nói: “Hà Tử Ngưng! Em là chó à?”

“Anh mới là chó ấy! Cả nhà anh đều là chó hết! Vừa sáp vào đã gặp, anh có bị điên không?”

Lúc này Hà Tử Ngưng vừa thẹn vừa giận, còn ngại vừa rồi mình cắn không đủ nặng miệng, hẳn là nên cắn cho môi anh ta chảy máu mới phải, ai bảo vô duyên vô cớ anh ta lại đến sàm sỡ mình.

Lúc này Hiên Viên Minh thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô gái cho nên tâm trạng mới khá lên một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play