Chương 1116
Sau khi Hà Tử Ngưng rời đi, Phạm Nhật Minh càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Sao cô gái kia lại có cái kiểu không hé răng một tiếng đã rời đi vậy nhỉ?
Vả lại trước đó có nhiều thời gian như vậy, sao bà nội cô không liên lạc với cô mà hết lần này lượt khác phải liên lạc với cô vào đúng dịp như vậy?
Phạm Nhật Minh nghĩ đến chuyện tối qua Hà Tử Ngưng bị tấn công bất ngờ, đột nhiên không nhịn được mà tim đập thình thịch.
Không phải cô gặp chuyện nguy hiểm gì chứ? Đây sẽ không phải là sự sắp đặt của kẻ thù của anh đâu đúng không? Ý nghĩ này vừa lóe lên, Phạm Nhật Minh không do dự nữa, trực tiếp lái xe đuổi theo Nguyễn Khánh Linh.
Dù không phải là mưu kế của kẻ địch thì anh cũng không muốn để cô đi một mình lên núi.
Trong sân đua ngựa, Hà Tử Ngưng tận mắt nhìn thấy Phạm Nhật Minh rời đi, dáng vẻ trông vội vội vàng vàng, rõ ràng là đang đi tìm Nguyễn Khánh Linh.
Xem ra tình cảm giữa bọn họ thật sự rất tốt…
Mặc dù đã nhiều lần Và Tử Ngưng tự nhủ trong lòng rằng đừng vì loại chuyện này mà đau đớn, thế nhưng cô ta vẫn không chế được lòng mình.
Chỉ cần thấy Phạm Nhật Minh đối xử tốt với Nguyễn Khánh Linh như vậy là trái tim của cô ta lại vô cùng đau đớn như bị hàng ngàn cây kim đâm vào.
Ngay khi Hà Tử Ngưng chán nản nhất, Trần Đức Vinh lại xuất hiện.
Anh ta chỉ nhìn cô gái đang cúi thấp đầu, cũng không biết cô ta đang đau lòng, thế là lập tức cười hỏi: “Thì ra em ở đây à, sao vừa rồi vừa nghe thấy có ngựa non thì chạy mất vía thế?”
Hà Tử Ngưng nghe thấy giọng của Trần Đức Vinh, không muốn để anh ta nhìn ra suy nghĩ của mình. Cô ta vội vàng điều chỉnh cảm xúc trên khuôn mặt, sau đó ngẩng đầu, nở một nụ cười.
Hà Tử Ngưng nói: “Em không chờ nổi nữa nên đang muốn chạy đi xem ngựa con thử đó mà, vừa chạy đến đây thì phát hiện không biết đường.”
Trần Đức Vinh nghe thấy cô ta nói như vậy, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, cứ như không hề nghi ngờ lời cô ta nói vậy.
Anh ta xoa lên đầu cô ta, nói: “Đường tới chuồng ngựa không phải hướng này, em đi theo anh, để anh dẫn em đi.”
Mặc dù Hà Tử Ngưng cảm thấy bàn tay xoa đầu mình của người đàn ông kia hơi là lạ nhưng cô ta không nói gì nữa mà tươi cười trả lời một chữ được, sau đó lập tức đi theo anh ta.
Sau khi hai người rời đi, Hiên Viên Minh đột nhiên xuất hiện phía sau bọn họ.
Ban đầu anh ta cũng có ý định đi gọi Hà Tử Ngưng, kết quả lại chậm chân hơn Trần Đức Vinh một bước, sau đó đã nhìn thấy hai người kia cười cười nói nói, nắm tay nhau đầy thân mật rồi đi về phía chuồng ngựa.
Anh ta siết chặt nắm đấm, một luồng khí nóng thoáng cái bốc lên đầu.
Hiên Viên Minh cũng nhấc chân đi theo bọn họ về phía chuồng ngựa, nhưng chẳng qua anh ta chỉ đi theo sau hai người kia, không lên tiếng gọi bọn họ, cũng không hề rời đi.
Hai người tới chuồng ngựa, đột nhiên bước chân của Trần Đức Vinh thoáng khựng lại, sau đó cúi đầu cười khẽ.
Hà Tử Ngưng không biết vì sao anh ta lại dừng lại, lấy làm lạ mà quay đầu hỏi anh ta: “Sao đột nhiên anh lại dừng lại?”
Trần Đức Vinh nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, nụ cười trên mặt anh ta vẫn rất dịu dàng, mà hành động cũng rất khiêm tốn, khiến người ta như được gió xuân thổi lướt qua.