Chương 1110

“Tôi không cần anh bảo vệ!” Hà Tử Ngưng nhanh chóng trả lời. Nhưng Hiên Viên Minh vẫn ngồi yên không động: “Không được, vừa nãy Nhật Minh có nói nhờ tôi bảo vệ cô, cô có thể không nghe tôi nói, nhưng mà lời của anh Nhật Minh của cô nói mà cô cũng không thèm nghe sao?”

“Hiên Viên Minh, anh xong đời rồi!” Gân xanh trên trán Hà Tử Ngưng nổi rõ lên, cô ta vừa mới nói xong đã đưa tay ra muốn bóp cổ anh ta, đương nhiên Hiên Viên Minh sẽ không để cho cô ta có cơ hội thực hiện được.

Anh ta giữ chặt đôi tay cô ta, nhưng cuối cùng không đành lòng làm cô ta bị thương vì thế cũng chỉ giữ chặt lấy tay cô ta mà thôi. Hà Tử Ngưng thấy mình tấn công không thành thì thẹn quá hóa giận, dùng hết sức giãy giụa muốn rút tay mình ra khỏi tay anh ta.

Hiên Viên Minh không không ngờ rằng cô ta tức giận lên lại có sức lực mạnh đến vậy. Hai tay anh ta dùng sức, sau một hồi vật nhau thì đã đè cô ta dưới thân. Khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên gần trong gang tấc.

Hơn nữa hơi thở mạnh mẽ đặc biệt của phái mạnh trên người anh ta xông thẳng vào mũi cô ta, khiến cho đầu óc Hà Tử Ngưng không thể nhịn được mà liên tưởng đến mấy cảnh không thể miêu tả. Gương mặt Hà Tử Ngưng dần đỏ ửng lên.

Lúc đầu Hiên Viên Minh chỉ muốn khống chế cô ta, không ngờ rằng cuối cùng lại trở thành như vậy. Anh ta ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Hà Tử Ngưng, thấy hai má đang dần đỏ ửng lên của cô ta, chỉ cảm thấy đầu óc nóng rực, dường như có một luồng hơi nóng chạy thẳng từ đỉnh đầu xuống tận bàn chân.

Mẹ kiếp! Sao người phụ nữ này lại mềm đến vậy?

Vẻ mặt Hiên Viên Minh đầy xấu hổ, nhanh chóng đứng dậy cách xa Hà Tử Ngưng.Anh ta hơi cố tình quay đầu lại nói: “Đừng có chọc tôi nữa, biết không?”

Ai biết rằng nếu lát nữa cô ta lại nổi hứng trêu chọc, anh ta có làm ra chuyện gì khác người nữa hay không. Dường như Hà Tử Ngưng cũng bị dọa giật mình, cô ta lờ mờ ừ một tiếng, sau đó chạy nhanh vào trong phòng.

Trần Đức Vinh tự mình tới đón Hà Tử Ngưng. Đây cũng là lần đầu tiên Hiên Viên Minh thấy chồng chưa cưới trên danh nghĩa của cô ta.

Chẳng qua Hà Tử Ngưng không cho anh ta đi theo cô ta nên Hiên Viên Minh chỉ có thể đứng ở cửa sổ nhìn người đàn ông đang đứng bên dưới mà thôi.

Thấy không rõ mặt, có điều nhìn dáng vẻ hai người trông rất hòa hợp.

Hiên Viên Minh đứng từ trên nhìn xuống, chỉ cảm thấy trong lòng hỗn loạn như có gì đó nghẹn trong lòng.

Lúc trước Hà Tử Ngưng đã từ chối anh ta, nếu anh ta lại còn theo đuổi thì sẽ để cho cô ta có cơ hội nói anh ta mặt dày mày dạn.

Không còn cách nào, anh ta chỉ còn cách im lặng ở nhà trông nhà giúp cô ta…

Sau khi xe chạy đi, Hiên Viên Minh mới ngồi trong nhà một lát là đã không yên, bồn chồn đi tới đi lui quanh phòng khách, cứ luôn suy nghĩ hai người đang làm cái gì.

Bảo là muốn đi cưỡi ngựa, nếu hai người ngồi chung một con ngựa, vậy thì không phải…

Trong nháy mắt trong đầu Hiên Viên Minh hiện lên hình ảnh hai người đó cùng ngồi trên một con ngựa đầy vẻ thân mật. Vì thế mà anh ta càng cảm thấy nôn nóng hơn.

Bỗng nhiên anh ta nghĩ ra một cách, lập tức gọi điện cho Giang Đức và hẹn anh ta đi cưỡi ngựa cùng.

“Chỉ hai chúng ta thôi?” Giang Đức hỏi.

“Không đâu, đợi thêm một chút đi, tôi gọi cho Nhật Minh nữa.”

“Cũng được, dù sao hôm nay thời tiết rất đẹp, hẹn được giờ rồi thì nhắn cho tôi.”

“Được rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play