Chương 1109
“Lúc trước em điều tra tài liệu về vụ tai nạn năm đó, đều tồn tại trên máy tính, cho nên lần này tên mặc đồ đen đó tới đây, nhất định là tới lấy tài liệu đó, anh ta hẳn là cùng một đám với người năm đó muốn hại anh, và cả người hại bác trai, bác gái nữa.”
Cô ta dứt lời thì nghe thấy bên chỗ Phạm Nhật Minh tựa hồ có chút tiếng động, người đàn ông hẳn là đã ngồi dậy.
Anh nói: “Tôi đã cử một vài người qua đó để bảo vệ cô, hai ngày này cô cố gắng đừng đi ra ngoài, bảo vệ tốt bản thân, còn chuyện điều tra vụ tai nạn, cũng có thể chậm lại.”
Ai ngờ, Hà Tử Ngưng lại lên tiếng từ chối: “Không cần, nếu anh phái người tới đây bảo vệ em, ngược lại sẽ rút dây động rừng, ngược lại không bằng để em tiếp tục điều tra chuyện này. Nếu bọn họ đã hành động rồi, vậy chứng minh rằng phương hướng điều tra của em là đúng.”
“Bọn họ đã bắt đầu hoảng hốt, cho nên muốn ra tay với em, chỗ của em không sao đâu, anh không cần lo lắng.” Vừa nói, Hà Tử Ngưng vừa nhìn về phía Hiên Viên Minh, cười nói: “Chỗ em còn có Hiên Viên Minh ở đây nữa, anh ấy không phải lúc nào cũng nói bản thân đã luyện qua sao? Đúng lúc này cho anh ấy cơ hội biểu hiện.
Nghe vậy, Hiên Viên Minh nhíu mày, nhưng cũng không nói lời nào.
Phạm Nhật Minh suy ngẫm một lát, rồi cũng đồng ý: “Được rồi, vậy Vũ Minh, anh bảo vệ Minh Huyền cho tốt, còn có bản thân anh cũng phải chú ý an toàn.”
Hiên Viên Minh đang đinh đáp lại.
Đầu bên kia bỗng nhiên truyền đến thanh âm mềm mại xinh đẹp của người phụ nữ lại có chút âm thanh ngại ngùng đỏ mặt.
Cô mắng: “Phạm Nhật Minh, cái đồ sắc lang nhà anh, nhìn trên người em này, tất cả đều là dấu vết anh gây ra đấy.”
“….”
Đầu kia tạm dừng lại một lát, Phạm Nhật Minh ho một tiếng, không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Ngược lại Hà Tử Ngưng, nghe được giọng nói của người phụ nữ vừa rồi, khóe miệng vừa mới cong lên, lại rũ xuống rồi, ngực cô ta có cảm giác nghẹn đến khó thở.
Hiên Viên Minh thấy tâm trạng cô ta không tốt, tự nhiên biết cô ta là vì cái gì lại vậy.
Tâm tình của anh ta cũng không tốt lắm, lại nhịn không được mà mở miệng trêu chọc vài câu: “Xem ra tình cảm của Nhật Minh và chị dâu thật sự rất tốt.”
“Hiên Viên Minh! Anh đừng cố tình kiếm chuyện nữa được không?”
Lúc đầu Hà Tử Ngưng đã rất khó chịu, đến lúc này không chịu nổi kích thích nữa, vì thế mới mở miệng cảnh cáo Hiên Viên Minh. Nhưng lúc này anh ta chỉ cảm thấy ghen tị hơn, nghĩ thầm cô ta nhìn thấy tình cảm giữa Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh tốt là một chuyện, nhưng cô ta lại trút bực tức lên người anh ta, như vậy được sao? Hiên Viên Minh tức giận hừ một tiếng: “Lần trước tôi nói không sai, quả nhiên là cô vẫn còn thích Nhật Minh đúng không? Chồng chưa cưới gì đó chẳng qua là cô lấy cớ mà thôi?”
“Lấy cớ cái đầu anh!” Hà Tử Ngưng bị anh ta chọc đến phát giận, dứt khoát mắng to. Hiên Viên Minh thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô ta, không hiểu sao lại thấy hơi buồn cười, chút ghen tuông vừa rồi cũng biến mất. Anh ta nói: “Hà Tử Ngưng! Chúng ta đã nghiêm túc nói chuyện thì phải thật nghiêm túc, cô đang mắng ai đó?”
“Còn không phải do anh thiếu mắng sao?” Hà Tử Ngưng giận dỗi nói. Lúc đầu cô ta nghĩ vừa rồi anh ta đã cứu mình cho nên không muốn hung dữ với anh ta, ai ngờ rằng miệng anh ta lại độc như thế, hai người còn chưa nói được vài câu nữa mà! Anh ta chỉ giỏi chọc tức cô ta thôi! Hà Tử Ngưng xem như là nhìn ra, anh ta chỉ muốn khiến cô ta cảm thấy ngột ngạt mà thôi. Cô ta thở phì một hơi, cố giữ tâm trạng thật bình tĩnh, nhìn thẳng vào Hiên Minh Viên rồi nói: “Anh về đi, tôi không cần anh bảo vệ.” Dù sao cô ta cũng có vệ sĩ riêng, cũng không cần anh ta phải bảo vệ mình. Đỡ cho đến cuối cùng cô ta không chết vì bị kẻ thù giết mà lại chết do bị anh ta chọc tức. Có điều Hiên Minh Viên đâu phải người dễ dàng nghe lời mà trở về đâu! Anh ta thoải mái ngồi trên sô pha, dáng vẻ dù bận nhưng vẫn dung dung nói: “Nếu tôi đi rồi thì ai bảo vệ cô đây? Nể mặt Nhật Minh và tình cảm quen biết lâu nay của hai ta, tôi cố ý ngồi lại bảo vệ cô một lát.”