Nguyệt Tố Song được Huỳnh Lập Ân kiểm tra tổng quát, truyền nước đầy
đủ, lúc này Vương Kiên mới an tâm một chút. Anh căn dặn Vệ Trạch đi mua
cháo cho cô, anh biết cô cũng giống như Tiểu Nghiêm, vẫn chưa có ăn gì.
"Kiên, cậu ra đây một chút đi! Tôi có chuyện muốn nói với cậu!" Huỳnh Lập Ân ở bên ngoài mở cửa đi vào, hắn gọi Vương Kiên ra ngoài.
"Tiểu Nghiêm, con ở lại đây với chị xinh đẹp đi, daddy ra ngoài có
chút việc!" Anh gật đầu với Huỳnh Lập Ân, rồi quay sang nhìn con trai
nói.
"Vâng ạ!" Tiểu Nghiêm ngoan ngoãn đáp, cậu nhóc còn cảm thấy vui vẻ vì có thời gian riêng tư với Nguyệt Tố Song.
Vương Kiên và Huỳnh Lập Ân cùng đi đến phòng làm việc, hắn lúc này muốn trao đổi với anh về tình trạng của Nguyệt Tố Song.
"Có chuyện gì mà gọi tôi gấp như vậy? Sức khỏe cô ấy không tốt?" Anh thấy vẻ mặt hắn có chút kỳ lạ, liền lên tiếng hỏi.
"Muốn nói cho cậu biết tình hình hiện tại của cô ấy thôi, trước mắt
thì không có gì đáng ngại cả, chỉ là hơi suy nhược, cần được bồi bổ
nhiều một chút. Có điều cô ấy đang bị stress bởi vì suy nghĩ quá nhiều,
lâu dần có thể dẫn đến trầm cảm, cái này cần phải chú ý!" Huỳnh Lập Ân
tay cầm lấy hồ sơ bệnh án của Nguyệt Tố Song đáp.
Vương Kiên nghe xong liền nhíu mày lại trầm tư, anh không biết cô làm sao mà lại suy nghĩ nhiều như vậy, chuyện của mẹ cô không phải anh đã
sắp xếp ổn thoả rồi sao? Hay là do nhà họ Nguyệt kia? Bọn họ thật sự đã
làm cái gì cô sao?
Nghĩ đến đây gương mặt của anh trở nên hòa hoãn hơn, nếu là chuyện
của nhà họ Nguyệt thì không sao cả, anh sẽ giúp cô giải quyết chuyện đó
nhanh nhất có thể.
Nhưng Huỳnh Lập Ân lại nhìn vào bệnh án, hắn lưỡng lự một chút, nửa
muốn nói nửa lại không. Điều này lại không thể qua mắt được Vương Kiên.
"Còn có chuyện gì nữa sao? Cô ấy còn không khoẻ ở chỗ nào nữa?" Anh lo lắng hỏi hắn.
Huỳnh Lập Ân thở dài, trước sau gì thì Vương Kiên cũng phải biết,
thôi thì hắn nói ra luôn vậy. "Theo như kết quả kiểm tra tổng quát, thì
Nguyệt Tố Song đã từng sinh con. Nhưng khi đó có thể không được chăm sóc tốt, cho nên bây giờ xuất hiện tình trạng không ổn. Hàn khí nhập thân
dẫn đến thường xuyên bị lạnh tay chân, nếu đến kỳ kinh nguyệt sẽ rất
đau!"
"Quan trọng hơn nữa chính là nếu không điều dưỡng cơ thể, cô ấy sau
này sẽ không thể nào mang thai được, sẽ không thể tiếp tục sinh con
nữa!" Hắn ngập ngừng nói.
"Cô ấy từng sinh con?" Việc cô từng sinh con làm Vương Kiên bất ngờ,
lúc này anh mới suy nghĩ đến hoá ra là vì như vậy mà cô mới đối xử tốt
với Tiểu Nghiêm. Nhưng đứa con của cô đang ở đâu? Tại sao từ lức quen
biết đến giờ anh không nhìn thấy? Vả lại lúc anh cho người đi điều tra,
cũng không phát hiện ra cô đã từng sinh con, cô làm thế nào mà giấu được chuyện này?
Anh không biết rằng hồ sơ bệnh án khi sinh con của cô là do chính anh tiêu hủy, chính vì vậy mới không thể tìm thấy. Thông tin và giấy tờ
sinh nở của cô đều được anh xử lý triệt để, không để lưu lại một thứ gì.
Huỳnh Lập Ân nhìn anh trầm mặc không chịu nói năng gì, hắn nghĩ anh
sẽ ghét bỏ Nguyệt Tố Song, cho nên muốn giúp cô nói đỡ vài lời. "Tôi
nghĩ cô ấy là có nổi khổ riêng, cậu..."
"Không sao cả, đều là chuyện cũ mà thôi! Tôi không quan tâm chuyện
cô ấy đã từng sinh con, không phải tôi cũng có con riêng sao? Cậu cứ
giúp tôi điều dưỡng tốt thân thể cho cô ấy là được rồi, có chuyện gì cứ
nói với tôi!" Vương Kiên cắt ngang lời của hắn, dù sao anh cũng không
quá quan trọng chuyện này, anh chỉ biết là anh đã nhìn trúng cô rồi,
người phụ nữ này anh muốn.
Huỳnh Lập Ân bất ngờ, hắn không nghĩ đến Vương Kiên ngay cả người phụ nữ đã từng sinh con cũng không để tâm đến. Hắn còn đang lo lắng cho
Nguyệt Tố Song, nhưng xem ra là thừa thãi rồi.
"Nếu cậu không bận tâm thì tốt!" Hắn gật đầu nhìn Vương Kiên nói, sau đó còn cẩn thận dặn dò. "Đừng để cô ấy lao lực quá nhiều, ăn uống tẩm
bổ nhiều hơn một chút, còn có đừng cho cô ấy ăn thức ăn quá nóng hay quá lạnh, sẽ không tốt!"
Vương Kiên chăm chú nghe kỹ lời dặn của hắn, anh muốn chăm sóc cho
Nguyệt Tố Song, không phải bởi vì anh sợ cô không thể sinh nở, anh chỉ
là muốn quan tâm cô nhiều hơn.
Mặc dù anh rất tò mò về chuyện cô sinh con, nhưng không quan trọng cô có hay không sinh con được. Cô là cô, Tiểu Nghiêm cần cô, và quan trọng là anh cũng thích cô là đủ rồi, những chuyện khác không cần nghĩ đến.
Ở phòng bệnh, Nguyệt Tố Song sau khi truyền nước đã thấy cơ thể mình
khỏe hơn, cô không muốn ở lại bệnh viện mà muốn về nhà ngay bây giờ.
Nhìn thấy nữ y tá đi vào, cô lên tiếng hỏi. "Xin lỗi, hiện tại tôi đã
thấy ổn rồi, bây giờ tôi xuất viện có được không?"
"Không được!" Nữ y tá còn chưa kịp trả lời, thì Vương Kiên ở phía sau đã lên tiếng.
"Bây giờ cô còn yếu lắm, chưa thể về đâu! Cứ ở đây tịnh dưỡng vài
ngày đi, như vậy mới yên tâm được!" Anh bước đến giường bệnh, nghiêm
khắc nhìn cô nói.
"Tôi không muốn, tôi muốn về nhà ngay bây giờ!" Nguyệt Tố Song kiên
quyết nói, cô đưa tay rút kim truyền nước trên tay ra, rồi khó nhọc bước xuống giường.
Vương Kiên cuối cùng chịu thua tính ngang bướng của cô, anh chụp lấy
tay cô lại. "Được rồi, để tôi đưa cô về!" Anh bất lực nói, đây là lần
đầu tiên anh chịu nhún nhường trước một người phụ nữ.
Nguyệt Tố Song ngồi trên xe vẫn không muốn nói chuyện với Vương Kiên, đã dặn lòng muốn tránh mặt anh, nhưng không ngờ lần nào cũng được anh
giúp đỡ, điều này làm cô rất khó xử. Cô bây giờ cũng không nỡ bỏ Tiểu
Nghiêm, vậy nên cậu nhóc bây giờ chính là sợi dây liên kết duy nhất của
hai người họ.
Vương Kiên thấy cô cứ lạnh lùng xa cách, anh mở lời nói trước. "Cô
Nguyệt, sức khoẻ của cô không tốt, vậy nên hãy chăm sóc mình tốt một
chút! Đừng cố gắng làm việc quá nhiều, nếu có gì khó khăn tôi có thể
giúp cô!"
"Chuyện đó anh không cần lo đâu, tôi tự biết chăm sóc mình, năm năm
qua tôi một mình vẫn ổn!" Cô thấp giọng đáp, cô không muốn lại mắc nợ
anh nữa.
Vương Kiên quay sang nhìn cô, trong lòng thầm trách mắng, cô thật sự
có thể chăm sóc tốt bản thân hay sao? Lúc nào cũng có thể bị người ta
hiếp đáp, bị đánh đến nổi phải vào bệnh viện mà còn cứng miệng. Chẳng
hiểu sao anh lại lo cho cô nhiều như vậy, đây không phải tính cách của
anh.
"Chủ tịch Vương, hôm nay tôi muốn dọn khỏi biệt thự, dù sao cũng đã
làm phiền anh và Tiểu Nghiêm lâu quá rồi!" Đột nhiên cô lên tiếng, ý
định chuyển đi lại nhen nhóm trong đầu.
"Không được, bây giờ cô ở bên ngoài một mình không an toàn! Ai biết
là những người kia có tới tìm cô làm phiền nữa hay không? Tôi không yên
tâm, vậy nên cô cứ ở lại đi!" Vương Kiên không đồng ý, anh gằn giọng
nói.
"Xem như tôi cầu xin anh có được hay không? Làm ơn hãy để tôi đi, tôi không muốn đem lại phiền phức cho anh và Tiểu Nghiêm! Anh nhìn đi,
chuyện hôm nay chính là một ví dụ, nếu như Tiểu Nghiêm còn ở bên cạnh
tôi, thằng bé sẽ gặp nguy hiểm!" Nguyệt Tố Song kiên quyết từ chối, đôi
mắt đã đỏ hoe.
"Chị xinh đẹp, em không sợ, em chỉ cần chị thôi!" Tiểu Nghiêm cũng không muốn rời xa cô, cậu bé ôm chầm lấy cô lên tiếng.
"Bảo bối nhỏ, chị xin lỗi nhưng mà chị phải đi!" Cô cũng đưa tay ôm
cậu bé vào lòng an ủi, điều duy nhất cô luyến tiếc khi rời đi chính là
cậu bé.
"Không muốn, em không muốn chị đi đâu! Chị xinh đẹp hãy ở lại với em
đi, em sẽ mạnh mẽ để bảo vệ chị, sẽ không để người khác có cơ hội làm
hại em nữa!" Cậu nhóc lắc đầu nói, hai tay cứ níu chặt cô không buông.
"Cô Nguyệt, Tiểu Nghiêm bây giờ không thể xa cô được! Từ khi cô xuất
hiện, bệnh tự kỷ của thằng bé mới đỡ hơn một chút, bây giờ cô đi rồi,
thằng bé sẽ quay trở về như lúc đầu. Tôi biết cô cũng không nỡ nhìn thấy thằng bé tự tổn thương chính mình, hãy ở lại đi!" Vương Kiên cố gắng
thuyết phục cô, anh không muốn cô rời khỏi tầm mắt của anh.
Nhưng Nguyệt Tố Song đã không còn muốn dây dưa với anh nữa, thân phận và quá khư dơ bẩn của cô chính là rào cản khiến cô không thể chấp nhận
bất kỳ ai. Một người bình thường đã khiến cô cảm thấy hổ thẹn, chứ đừng
nói gì đến một người hoàn hảo và giàu có như anh.
"Không thể được!" Cô lắc đầu nói khẽ.
Bấy lâu nay cô vẫn luôn tự dằn vặt chính bản thân, không đêm nào là
cô không nhìn thấy con trai trở về tìm mình. Thằng bé trong giấc mơ vẫn
luôn oán trách cô, tại sao lại nỡ lòng nào bán nó đi? Tại sao lại không
thương nó?
Chỉ có cô biết bản thân mình yêu thương con đến nhường nào, nếu có
thể cô mong muốn được gặp lại thằng bé, chỉ để nói với con lời xin lỗi
từ tận đáy lòng. Nếu có thể cô cũng muốn ôm con trai vào lòng, ôm ấp và
vỗ về như những đứa trẻ khác, nhưng tất cả chỉ là nếu như. Bao năm qua
cô cũng tìm hết mọi cách để liên lạc với người đó, nhưng kết quả vẫn bặt vô âm tính.
"Chủ tịch Vương, anh hiểu tôi là người thế nào sao? Anh biết được bao nhiêu về tôi? Tôi chỉ là một người phụ nữ không ra gì, không đáng để
cha con anh phải bận tâm đâu!" Cô nuốt nước mắt xuống, gượng cười nhìn
anh hỏi.
Vương Kiên sau khi biết được cô mang thai anh hiểu suy nghĩ của cô
lúc này. "Tôi không bận tâm em của trước kia như thế nào, chỉ cần Tiểu
Nghiêm thích em, em cũng yêu thương thằng bé là đủ!" Vương Kiên nhấn
mạnh từng chữ, anh khẳng định chắc nịch.
"Còn chuyện tôi muốn em ở cùng không phải vì Tiểu Nghiêm, mà vì chính bản thân tôi muốn như vậy! Em hiểu không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT