Trong khoảng thời gian này, Ôn Tiểu Nhã mỗi ngày đi làm và tan đúng giờ. Thượng Quan Nam Trì cũng nói giữ lời, từ khi Ôn Tiểu Nhã đi làm lại, anh ấy đã không còn đến cửa hàng đồ cưới nữa.

Chỉ có Trần Chí Hào chỉ thỉnh thoảng đến thăm Lan Lan, anh thậm chí còn không để ý rằng trong chiếc taxi phía sau, mẹ anh đang kiên nhẫn chờ xem cô gái anh thích trông như thế nào.

Cũng không lâu lắm, Lan Lan ra khỏi tiệm đồ cưới, đi tới chỗ Trần Chí Hào nói: "Học trưởng, anh gọi em ra ngoài, có chuyện gì sao?"

Trần Chí Hào nói: "Cũng không có việc gì, anh chỉ muốn tới gặp em." Lan Lan đỏ mặt nói: "Học trưởng, vậy anh giờ đã gặp em rồi. Em quay lại làm việc đây."

Trần Chí Hào nói: "Lan Lan, sao em lại tránh anh vậy? Anh đáng sợ thế sao?"

Lan Lan nói: "Học trưởng, em đã suy nghĩ rất lâu, em cảm thấy chúng ta thật sự không thích hợp. Ba em cũng đã nó, em không cần trèo cao, em không dám trèo cao."

Trần Chí Hào nói: "Cái gì vậy? Chúng ta đều giống nhau, chỉ cần trong lòng có đối phương. Hơn nữa ba mẹ của anh cũng rất ủng hộ chúng mình."

Lan Lan muốn nói gì đó, nhưng Trần Chí Hào nói: "Thôi, em quay lại làm việc đi, anh cũng đi làm đây." Lan Lan gật đầu, sau đó đi vào, Trần Thế Hào cũng rời đi.

Lúc này, bà Trần đã xuống xe taxi. Bước vào cửa hàng đồ cưới, Lan Lan thấy có người đi vào, bước nhanh tới hỏi: "Cháu có thể giúp gì cho bác?"

Bà Trần nhìn Lan Lan nói: "Tôi thực sự có chuyện mong cô giúp đỡ, vì con trai và con dâu tôi đều bận không có thời gian đến xem áo cưới. Có thể giới thiệu cho tôi mấy chiếc váy đẹp được không?"

Lan Lan có phần khó xử nói: "Cô à, cô có biết con dâu cô thích kiểu dáng váy cưới nào không? Ví dụ như màu sắc, cô ấy thích áo tay ống hay không tay..."

Bà Trần nói: "Tôi không biết cô ấy thích gì. Vậy cô thích kiểu dáng nào có thể giới thiệu cho tôi kiểu dáng đó. Tôi nghĩ sở thích của cô ấy có thể giống cô."

Lan Lan giới thiệu với bà Trần kiểu dáng váy cô thích. Cuối cùng, bà Trần nói: "Cảm ơn cô vì ngày hôm nay, tôi sẽ kêu cô ấy đến thử." Sau đó bà rời đi.

Lan Lan ngẩn người nhìn theo bóng lưng của bà Trần. Lúc này, Ôn Tiểu Nhã đi tới lay tay Lan Lan nói: "Cậu đang nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ cậu lại nhìn anh nhà giàu đẹp trai không phải của mình à."

Lan Lan nói: "Không có đâu, Tiểu Nhã cậu biết không? Trước kia tớ những người đàn ông đẹp trai giàu có tớ thật sự có nghĩ tới, lập tức muốn nhào đến. Nhưng sau đó mới biết, kẻ có tiền không thuộc về tớ, người như vậy thì mình phải trèo rất cao. Cho nên bây giờ tớ không nghĩ tới đàn ông đẹp trai giàu có nữa."

Ôn Tiểu Nhã chớp chớp mắt nhìn Lan Lan nói: "Không ngờ cậu lại nghĩ sâu xa như vậy. Có bị cái gì kích động không?"

Lan Lan nói: "Tớ cảm thấy rất tự ti khi ở bên những người giàu có. Sau đó, tớ thấy tình cảm giữa cậu và Thượng Quan Nam Trì nữa. Khiến tớ cảm thấy rất sợ."

Ôn Tiểu Nhã không nói gì, liền lẳng lặng bước đi, bởi vì trong lòng cô luôn có Thượng Quan Nam Trì. Bây giờ tất cả đàn ông cô đều coi như không còn, cũng chỉ có Thương Quan Nam Trì tồn tại trong lòng cô. Trong khoảng thời gian này, Thượng Quan Nam Trì không có tới đây, trong lòng cô rất muốn nhìn thấy Thượng Quan Nam Trì, và hy vọng anh ta có thể tới đây để cô ngắm một chút.

Nghĩ đến đây, Ôn Tiểu Nhã đột nhiên có chút buồn nôn, sau đó vỗ ngực uống một ít nước đun sôi, có vẻ tốt hơn rất nhiều. Và tiếp tục làm việc.

Trần gia bên này, bà Trần gọi điện thoại cho ông Trần nói: "Lão Trần, trải qua mấy ngày tôi nỗ lực tìm kiếm. Hôm nay rốt cuộc cũng thấy cô gái đó. Cô ấy trông khá đẹp. Cô ấy không biết chơi chiêu trò, không gian xảo."

Ông Trần: "Ý của bà là con trai chúng ta có mắt nhìn? Bà biết gia thế nhà cô gái đó không"

Bà Trần suy nghĩ một hồi rồi nói: "Cái này tôi không biết, nhưng là tôi dám khẳng định, cô gái này không tồi."

Ông Trần nói: "Chờ bà tìm hiểu rõ ràng rồi nói sau!" Sau đó ông ta liền cúp điện thoại.

Tại công ty, Tiểu Lý nói: "Giám đốc, anh đã không đến tiệm váy cưới một thời gian rồi. Có vẻ như có một số ông chủ đặt may váy cưới và muốn đặt váy cưới của họ ở cửa hàng của chúng ta. Tài liệu ở đằng kia. Anh có muốn xem thử không? "

Thượng Quan Nam Trì nói: "Quên chuyện hôm nay thôi, ngày mai đi!".Tiểu Lý rời khỏi văn phòng.

Thượng Quan Nam Trì trong đầu toàn hình bóng Ôn Tiểu Nhã, anh không thể tập trung đọc tài liệu trên bàn nữa. Chỉ muốn đứng dậy, đi đến cửa sổ hút thuốc. Nhưng càng hút, anh càng khó chịu. Anh đã không đến tiệm váy cưới trong một thời gian rồi. Anh đã cố gắng kiềm chế rất nhiều, và đã nói không đến tiệm đồ cưới càng nhiều càng tốt vì anh không muốn Ôn Tiểu Nhã cho rằng anh nuốt lời, cho nên anh mỗi ngày đến công ty làm việc đều đau lòng, tối làm thêm giờ. Anh đã kiệt sức trước khi về được đến nhà và ngủ một giấc.

Thượng Quan Nam Trì cuối cùng cũng cầm điện thoại di động lên, nhắn tin WeChat cho Ôn Tiểu Nhã: "Em đang làm gì vậy?"

Ôn Tiểu Nhã thấy thông báo tin nhắn liền nhìn xem thì thấy Thượng Quan Nam Trì nhắn đến. Cô trả lời anh: "Em đang giúp bạn công việc, giết thời gian!

Thượng Quan Nam Trì không ngờ Ôn Tiểu Nhã trả lời nhanh như vậy, anh cao hứng liền vội vàng nhắc về quá khứ, "Nếu không muốn làm việc cho anh, em có thể về nhà làm một cô vợ nắm toàn quyền về thời gian."

Ôn Tiểu Nhã nhìn thấy tin nhắn liền trả lời: "Anh là muốn vẻ đẹp này!"

Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Nhã, buổi tối có thể cùng nhau ăn một bữa cơm chứ? Lâu như vậy không được thấy em, thật sự rất nhớ em."

Ôn Tiểu Nhã suy nghĩ chút, cô không biết Thượng Quan Nam Trì có phải là thật lòng với cô không, nếu không phải thì không cần phải gặp anh ta quá nhiều.

Thượng Quan Nam Trì thấy mãi Ôn Tiểu Nhã chưa trả lời, có chút nóng lòng.

Không bao lâu, Ôn Tiểu Nhã trả lời tin nhắn: "Trong khoảng thời gian này anh nghĩ kỹ chưa? Anh là đùa giỡn em? Hay muốn nghiêm túc trong mối quan hệ này?"

Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Nhã, anh đối với em vẫn luôn là nghiêm túc, em không cảm thấy sao? Anh là người như thế nào mà lại đùa gỡn em chứ!"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Em không cảm thấy, em chỉ thấy anh luôn chọc giận em."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Đó là anh sợ trong lòng em có người khác, cũng là vì anh yêu em. Anh hy vọng trong lòng em chỉ có một người là anh, em có biết không?"

Ôn Tiểu Nhã: "Buồn nôn quá! Em đang làm việc, thôi không nói nữa."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Nhã, em thực ra không cần phải đi làm. Anh có thể cố gắng để cho em mọt cuộc sống tốt. Em có thể?"

Ôn Tiểu Nhã nói: "Em không đi làm, đến lúc đó anh tức giận, ném cho em hai nghìn tệ rồi tống cổ em ra khỏi nhà, em lúc đó thật sự phải ngủ ở gầm cầu."

Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Nhã, anh thực sự hối hận vì tối đó đã làm vậy với em. Về sau sẽ không có chuyện đó, nhưng anh muốn em làm gì cũng bàn bạc, nói chuyện với anh trước. Em đừng cái gì cũng không nói với anh được không? Nếu em không yên tâm, anh sẽ mua cho em một căn nhà, và trên giấy chứng nhận bất động sản sẽ ghi tên em."

Ôn Tiểu Nhã nói: "Nhìn thấy thái độ tích cực thừa nhận sai lầm của anh, tối nay em sẽ vui vẻ, cùng anh ăn cơm!"

Thượng Quan Nam Trì nói: "Tiểu Nhã, sau này em đừng nói như vậy được không? Lòng anh thật sự rất đau, em cũng biết anh hôm đó không cố ý, là anh hồ đồ, tha lỗi cho anh được không?"

Ôn Tiểu Nhã nhắn: "Chờ anh đến đón!" Thượng Quan Nam Trì vui vẻ làm ra dáng tay OK.

______

Editor: Haien243

Cập nhật 13.6.2021 tại Việt Nam Overnight truyện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play