Trên chiếc giường trong phòng ngủ, có hai con người đang giận sôi máu nằm ở hai đầu giường. Giữa giường cách nhau một khoảng trống lớn. Ôn Tiểu Nhã lăn qua lộn lại đủ kiểu nhưng vẫn tức Thượng Quan Nam Trì đến mức không ngủ được, mà Thượng Quan Nam Trì bên kia cũng tức Ôn Tiểu Nhã không kém. Nhưng khác ở chỗ là hắn chỉ nằm yên thôi, động đều bất động lấy một chút. Ôn Tiểu Nhã nhìn thấy anh như thế. Trong lòng như lửa đổ thêm dầu. Cô cố ý xoay người mạnh hơn nữa nhưng Thượng Quan Nam Trì bên kia chính là vẫn không thèm quan tâm.

"Thượng Quan Nam Trì, anh đừng có mà giả vờ ngủ nữa. Lại đây chúng ta cần phải tâm sự lại vấn đề kia "thật tốt" mới được" Ôn Tiểu Nhã rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng nói trước, Thượng Quan Nam Trì tiếp lời "Có chuyện lớn gì thì để mai lại nói, hiện tại tôi không muốn nói chuyện với cô."

Ôn Tiểu Nhã lại nói "Chúng ta như thế này không khác nào là đang lừa gạt ông bà nội, có phải là quá đáng lắm hay không."

"Vậy chứ giờ cô muốn thể nào? Muốn giả bộ kết hôn với tôi sao?" Thượng Quan Nam Trì hỏi. Ôn Tiểu Nhã nói " vậy cũng không được, tôi đang định đi nói chuyện lại với hai ông bà chứ nếu cứ tiếp tục lừa gạt như thế, tôi cảm thấy lương tâm bất an lắm."

"Cô mà cũng biết lương tâm bất an sao! Nhưng mà tôi cũng nói trước cho cô biết, nếu như cô mà chạy ra nói thật với họ. Vậy thì tôi cũng sẽ không để yên cho cô an tâm mà sống tiếp trong cái thành phố này đâu."

"Thượng Quan Nam Trì, anh thôi ngay cái kiểu suốt ngày dọa tôi đi, tôi cũng không phải chỉ muốn nói chơi đâu." Ôn Tiểu Nhã nhìn Thượng Quan Nam Trì nói.

"Vậy cô muốn tôi nói chuyện với cô thế nào đây, như vậy sao?" Thượng Quan Nam Trì vừa nói vừa nghiêng người qua, vươn tay dài kéo Ôn Tiểu Nhã vào trong lòng mình. Ôn Tiểu Nhã bị Thượng Quan Nam Trì đột ngột phát điên dọa cho ngây người. Chính là trước khi cô kịp phản ứng để tránh thoát việc đâm sầm vào lồng ngực của Thượng Quan Nam Trì thì đã muộn rồi. Bởi vì bây giờ cô có muốn động cũng không động được.

"Đừng nhúc nhích, chính cô là người muốn tôi trở thành như này đấy,"  Thượng Quan Nam Trì lấy tay giữ đầu của Ôn Tiểu Nhã. Ôn Tiểu Nhã nghe thấy Thượng Quan Nam Trì nói như vậy, rất nghe lời mà không nhúc nhích. Mặt đối mặt với Thượng Quan Nam Trì. Lúc này trong lòng cô có chút hoảng loạn, tim đập thình thịch. Nhìn Thượng Quan Nam Trì ở khoảnh cách gần thế này, thật sự là càng nhìn càng đẹp trai mà. Đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng hơi nhếch lên một chút. Lúc này cô vậy mà lại thật sự hy vọng được Thượng Quan Nam Trì thân thân.

Thượng Quan Nam Trì nhìn xuống đôi mắt to đang chớp chớp, đôi môi gợi cảm cùng khuôn mặt hơi hơi đỏ lên của Ôn Tiểu Nhã mà nuốt một ngụm nước bọt. Anh nhịn không được hôn môi Ôn Tiểu Nhã. Thấy Ôn Tiểu Nhã ngoan ngoãn không động đậy. Anh càng thân càng làm càn, càng thân càng lớn gan. Ôn Tiểu Nhã lúc này mới đột nhiên nhớ tới mình phải phản kháng. Nhưng mà Thượng Quan Nam Trì đã không thể hãm phanh lại rồi nên cuối cùng Ôn Tiểu Nhã cũng chỉ có thể bất lực mà buông tay.

Buổi sáng ngày hôm sau, Ôn Tiểu Nhã gian nan bò dậy, chuẩn bị xuống giường. Chính là lại bị Thượng Quan Nam Trì kéo ngược trở lại. Ôn Tiểu Nhã nhớ lại chuyện tối qua liền mất hết dũng khí không dám đối mặt với Thượng Quan Nam Trì nữa. Chỉ có thể úp mặt xuống giấu đầu đi.

"Đừng ngượng ngùng, về sau em chính là người đàn bà của Thượng Quan Nam Trì tôi rồi. Đối mặt với người đàn ông của đời mình thì không có gì phải thẹn thùng cả." Thượng Quan Nam Trì nhìn thấy Ôn Tiểu Nhã thẹn thùng cho nên liền nâng mặt cô lên nói. Ôn Tiểu Nhã không có đáp lời Thượng Quan Nam Trì, Thượng Quan Nam Trì nhìn nhìn bộ dáng của Ôn Tiểu Nhã bộ dáng, trong lòng nghĩ thầm, đúng là con gái.

Bọn họ bước từ trên lầu xuống dưới, liền nhìn thấy ông bà nội đang chờ bọn họ xuống ăn sáng. Ôn Tiểu Nhã lại càng là xấu hổ hơn, cúi đầu nói " Ông nội, bà nội sớm ạ," nói xong cũng không dám ngẩng đầu lên liền nhanh chân đi theo Thượng Quan Nam Trì ngồi vào bàn ăn, cúi đầu ăn cơm sáng. Bà nhìn thấy Ôn Tiểu Nhã luôn cúi đầu, kỳ quái hỏi "Tiểu nhã, cháu cứ cúi đầu làm gì cái gì thế. Là thằng nhỏ kia bắt nạt cháu hả? Hay là nó uy hiếp cháu? Có gì thì cứ nói lại với bà, bà sẽ trị tội nó cho."

Những lời bà vừa nói thiếu chút nữa đã khiến Ôn Tiểu Nhã sặc chết, Thượng Quan Nam Trì ôn nhu vỗ vỗ lưng cô. Ngay sau đó Ôn Tiểu Nhã liền cười đáp: "Bà nội, không có đâu ạ, Thượng Quan Nam Trì không có bắt nạt cháu, cũng không có uy hiếp cháu cái gì cả."

"Hóa ra cháu ở trong lòng bà nội chính là cái bộ dáng này sao? Rất hay đi bắt nạt người khác à. Cháu thật không ngờ trong lòng bà lại nghĩ cháu trai của bà khi lớn lên lại là cái dạng này nha, thật là thất vọng quá đi mà." Thượng Quan Nam Trì giả bộ tức giận nói.

Ăn xong bữa sáng, bọn họ đều phải đi về đi làm. Bà nội nói "Tiểu Nhã khi nào rảnh nhớ gọi điện thoại tâm sự với bà nha cháu. Nam nhi nếu có thời gian cũng nhớ mang tiểu nhã trở về chơi với ông bà già này đấy." Thượng quan nam trì nói " Bà nội à, bọn cháu cũng có phải đi đến thành phố khác đâu, chính là chỗ bọn cháu ở cách nơi này hơi xa mà thôi. Cũng không đến mức bà phải tỏ ra lưu luyến không rời như thế chứ."

Bà liền đáp lời "Thằng oắt con, mày nói chuyện với bà nội của mày thế à, bà nội mày không phải chỉ muốn thấy chúng mày nhiều hơn một chút thôi hay sao?" Ôn Tiểu Nhã nói " Bà nội, bà cứ yên tâm đi, chỉ cần có thời gian rảnh cháu sẽ gọi điện thoại đến nói chuyện phiếm với bà mà." Bà gật gật đầu, "Đi thôi, trên đường nhớ lái chậm một chút."

Hôm nay tâm tình của Thượng Quan Nam Trì đặc biệt tốt. Trên cả quãng đường vẻ mặt đều là tươi cười. Ôn Tiểu Nhã kỳ quái hỏi "Anh cười cái gì." Thượng Quan Nam Trì nói " Tôi có cười sao? Sao tôi lại không cảm thấy gì cả." Ôn Tiểu Nhã nói "Anh tự đi mà soi gương ấy, cả khuôn mặt đều là ý cười."

"Tiểu Nhã, em sẽ kết hôn với tôi sao?" Ôn Tiểu Nhã bị Thượng Quan Nam Trì đột ngột ném cho cái vấn đề này, không biết mình nên trả lời như thế nào cho đúng. Thượng Quan Nam Trì hôm nay tự nhiên lại gọi cô là Tiểu Nhã. Trước kia anh ta toàn rống đủ cả họ và tên của cô thôi. Ôn Tiểu Nhã nói "Mới sáng sớm, đừng nói về chuyện này được không?" Thượng Quan Nam Trì, "Em không có động tâm một chút nào với tôi hay sao?" Ôn Tiểu Nhã nói: "Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới bộ dáng mình khi động tâm với anh là như thế nào. Mà anh đối với tôi có lẽ cũng chỉ gói gọn trong một mối quan hệ là lợi dụng mà thôi ha! Mà tôi cũng không muốn động tâm với anh, chứ đừng nói chi là kết hôn." "Ôn Tiểu Nhã, cô tại sao cứ khinh thường tôi như vậy hả. Còn gái khác chính là chỉ ước có thể ở bên cạnh tôi thôi đấy."

"Con gái khác muốn ở cùng anh, đó là chuyện của bọn họ. Chính là tôi bây giờ thật sự rất không muốn ở cạnh anh. Dù sao thời gian chúng ta thực sự ở bên nhau cũng chẳng có nhiều nhặng gì." Ôn Tiểu Nhã trái lương tâm mà nói. Kỳ thật cô cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy nữa, trong khi trong khoảng thời gian này cô thật sự chỉ muốn được ở bên cạnh người đàn ông này nhiều hơn chút.

Nếu như ngày nào đó không được thấy anh. Cô liền mạc danh cảm thấy mất mát, thậm chí đi làm cũng không có tinh thần. Hơn nữa, nếu vào buổi tối không phải làm gì thì trong đầu liền sẽ xuất hiện toàn là bộ dáng của Thượng Quan Nam Trì uy hiếp mình, còn có trêu cợt, phát hỏa.

Xe đi lướt qua một tiệm thuốc, Ôn Tiểu Nhã liền vội vã kêu Thượng Quan Nam Trì dừng xe. Thượng Quan Nam Trì hỏi "Làm gì." Ôn Tiểu Nhã nói "Mua chút thuốc," rồi liền nhanh chóng xuống xe nhắm thẳng tiệm thuốc mà đi tới. Trong chốc lát, trong tay Ôn Tiểu Nhã liền có thêm mấy viên thuốc cùng một lọ nước khoáng. Ngồi vào trong xe, cô liền ngay lập tức ném mấy viên thuốc vào trong miệng, nuốt xuống. Hiện tại dù sao cũng đã 22 tuổi rồi, cái loại thường thức sinh hoạt này cô vẫn phải có. Thượng Quan Nam Trì tò mò nhìn sang Ôn Tiểu Nhã, sáng nay cũng không thấy cô nói đau đớn chỗ nào đâu nha, sao tự nhiên bây giờ lại đi mua thuốc uống. Rồi liền cầm cái vỉ thuốc kia lên. Kết quả khi anh vừa nhìn thấy mấy chữ trên đấy liền ngay lập tức nổi trận lôi đình, đây là một loại thuốc tránh thai cấp tính.

"Ôn Tiểu Nhã, cô có biết mình vừa làm cái gì không đấy? Tôi ở trước mặt cô không có một chút trọng lượng nào luôn đúng không? Cô vậy mà lại ở ngay trước mặt tôi uống cái loại thuốc này. Người khác thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận." Thượng Quan Nam Trì tức điên lên nói Ôn Tiểu Nhã "Ôn Tiểu Nhã tôi hỏi cô, cô có phải rất ghét mang thai con của tôi hay không. Cô không động lòng với tôi một chút nào. Hay là cô đây là sợ tôi không có đủ điều kiện để nuôi con của mình đây hả!"

Ôn Tiểu Nhã không nghĩ tới, cô chỉ uống có mấy viên thuốc thôi mà, Thượng Quan Nam Trì việc gì phải tức giận ngập trời đến thế cơ chứ? Sau đó nhỏ giọng nói, " Tôi là thật sự không nghĩ sâu xa như vậy đâu, chỉ là giờ tôi vẫn còn nhỏ mà, tôi không muốn mình mới trẻ như vậy mà đã phải làm mẹ mà thôi. Anh cũng không cần phải tức giận lớn như vậy làm gì."

Xe cứ như vậy ngừng ở nơi đó thật lâu, trên xe, Thượng Quan Nam Trì nói "Ôn Tiểu Nhã nếu như cô thật sự đã suy nghĩ xong rồi thì tôi cũng không miễn cưỡng cô. Sau này tôi có về nhà cũng sẽ không uy hiếp cô trở về cùng tôi nữa. Chúng ta cứ vậy thôi. Dù sao chính cô cũng nói không cần tôi phải phụ trách, chúng ta coi như huề nhau. Sau này cô cứ đi mà tìm người cô thích, trải qua cuộc sống mà cô thích. Chúng ta coi như chưa từng quen biết nhau." Nói xong liền khởi động xe. Xe ở trên đường vút đi như bay.

- -----

Editor: Hehee

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play