Cừu thiếu chủ lúc này mới lên tiếng bình luận một câu: “Sao hai người lại ngu ngốc đến vậy chứ, thành thân cũng đã rất lâu rồi, một câu chuyện bé tí như vậy cũng không nói cho rõ ràng với nhau, để hiểu lầm đến tận bây giờ?”

Lãnh Băng Cơ chống cằm của mình lên đầu chiếc đũa, mặt mày của nàng ủ rũ: “Chuyện này vẫn luôn là một vết sẹo trong lòng của ta, mỗi lần nhắc đến đều như muốn vạch vết sẹo ấy ra, trong lòng của ta cũng có một chút phức tạp của nữ nhi vậy. Nhất là sau khi yêu Mộ Dung Phong, càng yêu lại càng thấy tiếc nuối không dám nói ra, sợ hắn canh cánh trong lòng, nghỉ thần nghỉ quỷ, lại càng không dám nói cho hắn nghe những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc đến kia”

Huống hồ, Lãnh Băng Nguyệt vẫn cứ luôn dây dưa không rõ ràng với hắn, nếu như ta nói cho hắn biết là Lãnh Băng Nguyệt hạ dược ta, ai biết được hắn có tin hay không chứ?

Về phần của hắn, hắn vì chuyện cơ mật của Phi Ưng Vệ, lo sợ làm lộ hành tung đêm đó sẽ khiến cho Tê Cảnh Vân cảnh giác nên vẫn luôn không hề đề cập đến am Nam Sơn Ni.

Trời đưa đất đẩy, hơn nữa còn bị Lãnh Băng Nguyệt cản trở từ phía bên trong nên ta và hắn mới hiểu lầm nhau lâu đến như vậy”

Cừu thiếu chủ ho nhẹ, nụ cười trên khuôn mặt lộ rõ vẻ xấu xa: “không phải nghe nói là mỗi khi làm chuyện đó thì mỗi người sẽ mang đến một cảm giác khác nhau? Sau khi nàng và hắn động phòng, chẳng lẽ là không có cảm giác quen thuộc sao? Chuyện này nếu đổi thành tên Tê Cảnh Vân kia, cái người chỉ cần ngửi thôi đã biết là mùi của nữ nhân thì cho dù hắn có nhắm mắt cũng có thể nhận ra trước mặt mình là ai. Đúng là ngu ngốc mà”

Lãnh Băng Cơ tức giận mà liếc hắn một cái: “Chó chê mèo lắm lông, làm như huynh dày dặn kinh nghiêm lắm vậy. Bây giờ ta bịt kín mắt của huynh lại, để huynh tự mình trải nghiệm thực †ế xem sao nhé? Bịt mắt rồi thì người nào mà chẳng giống nhau, còn có thể phân biệt sao? Hơn nữa, ngày đó ta và hắn đều trúng hợp hoa tán nên tâm trí đều không tỉnh táo được”

“Ta cũng chỉ là nghe người ta nói lại mà thôi, đều là những lí luận suông hết” Cừu thiếu chủ “chậc chậc” không ngớt lời: “Thật ra mà nói, Mộ Dung Phong không chỉ là một nam nhân mà hắn còn là một Vương gia, lại có thể chấp nhận hài tử bên trong bụng của nàng, cái tấm lòng này có thể so sánh cùng với bản thiếu gia rồi đấy”

“Trước kia ta cũng cảm thấy như vậy, thế nên vẫn không chùn bước mà thích hắn. Nhưng mà, hai hôm nay, hắn đã đánh †an mọi ảo tưởng của ta, suy cho cùng hắn cũng không xem đây là máu mủ ruột thịt của hắn. Tuy rằng, đứa bé trong bụng của Lãnh Băng Nguyệt cũng chưa chắc là của hắn”

“Vậy mới nói, hắn vẫn không bằng bản thiếu gia” Cừu thiếu chủ tận dụng mọi cơ hội để chào hàng bản thân: “Chi bằng nàng bỏ trốn với ta đi?”

“Đi thì chắc chắn phải đi rồi”

Lãnh Băng Cơ gượng ép cười cười: “Từ nay về sau, ta cũng không còn quan hệ gì với kinh thành rồi. Ta cũng không nói sự thật cho ca ca của ta biết, không biết thời gian có thể khiến huynh ấy quên đi nỗi đau này hay không”

Cừu thiếu chủ gãi gãi đầu: “Nói không chừng bây giờ hắn †a đã hết đau lòng rồi, mà còn đang mắng chửi sau lưng nàng đấy”

Lãnh Băng Cơ sững sờ: “Vì sao vậy?”

“Bởi vì, Mộ Dung Phong đã mở nắp chiếc quan tài của nàng ra, đã phát hiện thi thể của nàng không cánh mà bay rồi”

“Ta đã chết rồi mà cũng không để cho ta được yên lòng nhắm mắt hay sao?” Lãnh Băng Cơ ra vẻ nhẹ nhõm.

“Là hắn vẫn luôn không để nàng được mai táng. Sau đó Hoàng Thượng mới hạ lệnh cho người nghĩ cách khiến hắn hôn mê, ca ca của nàng và Thẩm Phong Vân mới thừa cơ mà khâm liệm rồi đặt nàng vào quan tài, đưa đến phần mộ của Lãnh gia. Cuối cùng, khi hắn vừa tỉnh dậy thì đã phóng thẳng ngựa đến nghĩa địa, ai cản cũng không được. Nắp quan tài cũng bị hắn mở ra”

Trong lòng của Lãnh Băng Cơ cảm thấy vô cùng chua xót, không nói gì thêm.

“Sau đó…” Cừu thiếu chủ cười ma mãnh: “Ta giấu một con chó trắng vào phía bên trong quan tài.”

“Cái gì?” Lãnh Băng Cơ trợn tròn đôi mắt của mình: “Huynh bỏ chó vào đó làm gì? Bị nhiễm chuyện Lương Chúc sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play