“Lần này ta đã chết rồi, sao mà về được nữa? Làm xác chết vùng dậy à?”

“Chiêu này của nàng thật sự có hơi tàn nhẫn, ta nhìn thấy Mộ Dung Phong cứ như bị sét đánh, lúc ấy nước mắt chảy ròng ròng, khóc hu hu luôn. Nàng cũng không đau lòng sao?”

Nước mắt vốn rất rẻ.

Lãnh Băng Cơ cúi đầu, chậm rãi vuốt ve bụng của mình, trong giọng nói không khỏi mang theo một chút chua chát: “Ta đau lòng vì người khác thì ai sẽ đau lòng vì ta? Hài tử chính là ranh giới cuối cùng của ta. Ta vẫn luôn cảm nhận được, tính tình của hắn ta thay đổi đột ngột vì một lí do nào đó, vì vậy ta vẫn kiên trì, không bỏ cuộc. Vẫn luôn mạnh mẽ tìm lí do cho hắn ta.

Đáng tiếc, chỉ vì cố chấp của bản thân mà xém chút nữa đã làm hại đến hài tử của ta. Huynh không biết được thời khắc mà hắn khống chế ta, trong lòng của ta đã tuyệt vọng như thế nào đâu. Khi đó, ta cũng đã có ý định kiên quyết rời khỏi hắn †a, tuyệt đối sẽ không để hắn có cơ hội tổn thương ta lần thứ hai.

Chỉ có ta chết rồi, Lãnh Thanh Nguyệt mới phải nhận tội giết hài tử của ta, khiến nàng ta bị trừng phạt thích đáng. Hơn nữa, Mộ Dung gia mới dừng việc truy xét tung tích của ta, cũng sẽ không bắt hài tử của ta đi. Đây chính là đường lui tốt nhất cho ta”

Cừu thiếu chủ giơ ngón tay cái lên: “Quả thật, nữ nhân các người thật tàn nhãn, thật sự không kém chúng ta. Nàng cũng biết bây giờ kết cục của Lãnh Băng Nguyệt thảm như thế nào rồi đấy. Nghe nói, Hoàng Đế tự mình hạ lệnh, cho cắt đầu lưỡi của nàng ta, đánh gãy tay chân, trói trước linh cửu của nàng mà đón gió đón dầm mưa, chịu thống khổ của trùng cắn kiến gặm”

Lãnh Băng Cơ trầm mặc một hồi lâu. Vốn là tỷ muội ruột thịt lại phải đi đến bước đường này. Đây không phải là nàng tàn nhãn, đều là nàng ta tự gieo gió gặt bão mà thôi. Chính thứ tôn ti cấp bậc vặn vẹo này đã buộc tỷ muội hai người không thể hòa hợp.

Cừu thiếu chủ nhìn chằm chằm mặt của nàng, nhiều chuyện mà hỏi: “Ta có thể hỏi một vấn đề không?”

“Vấn đề gì?”

“Mộ Dung Phong có thể hạ quyết tâm ra tay tàn nhẫn với Lãnh Băng Nguyệt như vậy thì tại sao lại muốn hi sinh đứa bé trong bụng của nàng mà cứu lấy đứa bé trong bụng của Lãnh Băng Nguyệt?”

Lãnh Băng Cơ lại chua xót giật giật khóe môi: “Có lẽ hắn cho rằng ta đang mang thai con của người khác. Mà đứa con trong bụng của Lãnh Băng Nguyệt mới là con ruột của hắn”

Thật sự là quá kinh ngạc!

Tinh thần của Cừu thiếu chủ ngay lập tức tỉnh táo lên: “Chẳng lẽ ngoại trừ bản thiếu gia ra thì nàng còn có tên gian phu nào khác sao?”

“Hừ!”

Lãnh Băng Cơ tức giận mà liếc xéo hắn: “Huynh đường đường là một nam nhân, sao lại có thể nhiều chuyện như vậy chứ?”

“Tuy nói rằng ta không nhiều chuyện, nhưng mà ta thật sự muốn biết rốt cuộc bản thân có bao nhiêu tình địch vậy?”

“Đếm từng người thì mệt lắm, có thể cho ta ăn chút cơm trước được hay không? Thằng nhóc trong bụng cũng đạp ta rồi này”

Cừu thiếu chủ nghe xong thì cảm thấy hơi đau lòng, chập choạng đi ra ngoài, một lát sau đã ôm một hộp thức ăn đầy ắp đến.

“Đại phu đã nói, bụng đói không thể ăn một lúc quá nhiều, kiềm chế lại, ăn ít một chút, đừng nhịn”

Mở hộp cơm ra, rất nhiều món khác nhau, Lãnh Băng Cơ bỗng nhiên muốn mắng người.

“Muốn cho ta ăn ít thì làm ít món ngon thôi, không được sao? Đem đến đây nhiều món ăn ngon như vậy mà chỉ muốn cho ta ngửi thôi à?”

Với tư cách là một đại phu, Lãnh Băng Cơ tự biết nặng nhẹ mà bưng bát lên, nàng múc thêm một chén cháo thịt băm nhai từ từ tránh nấc nghẹn.

Cừu thiếu chủ ngồi yên trước mặt nàng, đôi mắt tràn đầy mong chờ. Đối với những chuyện linh tinh này, hẳn luôn luôn có kiên nhãn để nghe.

Lãnh Băng Cơ ăn hết một chén cháo nóng vào bụng nên cũng cảm thấy cả người như ấm áp hẳn lên, lúc này mới có một chút tinh thần, nàng khế thở dài, cũng không giấu giếm nữa mà kể lại đầu đuôi ngọn nguồn những gút mắt giữa mình và Mộ Dung Phong cho Cừu thiếu chủ nghe.

Cừu thiếu chủ ngồi ở một bên lắng nghe, trợn mắt há hốc mồm, thiếu điều chảy cả nước miếng.

Nàng ăn hết một chén cháo, lại múc thêm một chén cháo khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play