Cho tới bây giờ, Lãnh Băng Cơ vẫn cảm thấy Mộ Dung Phong đối với huynh đệ của hắn vẫn rất đúng mực, trọng tình trọng nghĩa, vậy thì tại sao có thể tuyệt tình với nàng như vậy?
Nàng muốn ở lại để tìm ra chân tướng.
Nếu không phải có nghi ngờ này, nàng đã phủi mông rời khỏi thiên lao từ lâu rồi, không thì hà cớ gì phải quay về Kỳ Vương phủ chịu tội chứ?
Cơn giận dần dịu xuống, sau khi nghĩ lại, nàng cảm thấy dường như mấu chốt nằm ở chỗ của Lãnh Băng Nguyệt. Dù sao thì với sự khác thường của Mộ Dung Phong, nàng ta chính là người được lợi nhất. Nhất là sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Mộ Dung Phong. Hắn ta tuy rằng trong cuộc sống ở quân doanh luôn là người bụng dạ ngay thẳng, không hiểu được mấy trò xu nịnh bám víu của đám nữ nhân, nhưng hắn ta không đến nỗi hồ đồ như thế.
Hơn nữa, bây giờ chân tướng đang bày ra trước mặt, hắn vẫn không thể biết rõ chuyện ở Am Ni đêm hôm đó, ai mới là người chịu trách nhiệm đây?
Hắn chẳng học được chút nào từ bản tính tinh quái và tuyệt tình của lão hoàng đế, còn triển vọng từ lão nương nhà hắn cũng còn tùy! Con không dạy được là lỗi của người cha, ông ấy thực sự bất lực, nhưng vẫn để ông ấy dạy dỗ hắn thì hơn. Đứa con trong bụng ta giờ đã là bảo bối vàng ngọc thì còn gì phải sợ?
Hi vọng cuốn sách này sẽ đủ để khiến hoàng đế đứng ra đòi lại công bằng cho nàng, điều tra rõ chân tướng. Bằng không, đợi đến khi sinh nở, nếu vẫn chưa xử lý gọn gàng đống lộn xộn này, chỉnh đốn lại cục diện rối rắm thì bản thân nàng sẽ như cá nằm trên thớt, mặc cho người khác xâu xé.
Nàng ra lệnh cho người hầu đi gọi Vu tướng quân, yêu cầu hắn ta chú ý đến động tĩnh bên trong của Tử Đẳng tiểu trúc, xem liệu có kẻ nào khả nghỉ ra vào hay không.
Vu phó tướng nhận lệnh, hành động của Mộ Dung Phong hôm nay, cũng là cùng ý nghĩ với Lãnh Băng Cơ, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn thậm chí còn sẵn sàng gióng chiêng, đêm nay nếu vương gia nhà hắn dám qua đêm tại Tử Đẳng tiểu trúc, chỉ cần hắn thổi đèn hắn sẽ gióng chiêng để bắt tên trộm, khiến hắn sợ hãi biến thành đuôi cừu. Để tránh sau này quay đầu hối hận lại giúp bản thân lừa vợ.
Vợ hắn dễ lừa lắm sao? Nếu không có việc gì làm thì tìm đường chết đi, đừng liên lụy đến người khác.
Sau khi nhận lệnh của Lãnh Băng Cơ, hắn ta chuẩn bị vào cung ngay trong đêm, cáo trạng trực tiếp cầu xin hoàng đế điều tra.
Tại Tử Đăng tiểu trúc.
Thái y ngồi bên giường Lãnh Băng Nguyệt, trầm ngâm một lúc, mồ hôi lạnh trên đầu túa ra.
Lãnh Băng Nguyệt khóc đến đỏ hoe hai mắt, mặt sưng lên, ngước nhìn ông ta với vẻ đe dạo: “Thế nào rồi? Thái y, con của ta không sao đúng không?”
Thái y nghe vậy không tự chủ được rùng mình một cái, miệng lắp bắp nói không nên lời: “Đứa trẻ, đứa trẻ…”
“Trước mặt Vương gia có chuyện gì ông cứ nói thẳng, không được giấu giếm”
Mồ hôi trên đầu thái ý càng túa ra nhiều hơn, chảy xuống khóe mắt, run run nói: “Đứa bé, sợ rằng không giữ được”
Mộ Dung Phong đứng bên, có phần lặng thỉnh, nghe xong chỉ nhíu mày.
Lãnh Băng Nguyệt nghe vậy lập tức đau khổ gào khóc: “Ta biết sẽ như thế này mà. Tỷ tỷ sao có thể tàn nhẫn như vậy.
Đánh ta, đuổi ta cũng được, sao cứ phải nhắm vào bụng ta, không tha cho đứa con của ta chứ. Vương gia, chàng phải đòi lại công bằng cho ta.”
Gân xanh trên trán Mộ Dung Phong nổi lên, hắn nửa tin nửa ngờ hỏi lại thái y: “Thật sao?”
Thái y sợ sệt, chịu không nổi sức ép của Mộ Dung Phong, run rẩy không dám ngẩng đầu: “Là thật, rất nguy hiểm”
Lãnh Băng Nguyệt không nhịn được kêu lên: “Thái y, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao, bằng bất cứ giá nào, xin ông giữ lại con của ta”
Thái y nghiến răng nghiến lợi: “Không phải hoàn toàn không có cách”
“Cứu như thế nào?”
“Dùng nhau thai của người thân thiết nhất làm thuốc, có thể cứu được” Thái y không còn cách nào đành nói ra.
Lãnh Băng Nguyệt che miệng, lộ vẻ kinh ngạc: “Người thân thiết nhất, đó chẳng phải là nghiệt chủng trong bụng tỷ tỷ ta sao?”
Thái ý nắm chặt hai tay: “Thai của vương phi nương nương sắp đủ tháng, chỉ cần kích sinh, thai nhi có thể ra đời sớm, như vậy thì có thể cứu được thai nhi trong bụng trắc phi nương nương”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT