Nàng tập trung sức lực toàn thân vào cánh tay, hung hăng giáng xuống, hướng thẳng về khuôn mặt tự mãn của nữ nhân kia.
Cái tát này là đồn nén tất cả sự ngột ngạt mà Lãnh Băng Cơ phải chịu đựng trong cả ngày hôm nay, tất cả đều được giải tỏa ra hết, dùng hết sức bình sinh đánh đến mức tay run lên, tim đập mạnh, khí huyết dâng trào. Chỉ một chữ, đã.
Lãnh Băng Nguyệt nhận lấy cái tát, quay người hai cái rồi ngã xuống đất”Phọt” nhổ ra hai cái răng rướm máu từ trong miệng.
“Cứu mạng, Vương phi đánh người!”
Lại là bộ dạng này, ăn vạ. Một kich bản đã được chuẩn bị sẵn, đáng bị đánh. Hơn nữa, hôm nay là một ngày tốt lành, thích hợp để ra tay.
Điêu ma ma và Nhi Nhi, bọn họ ở bên cạnh đều nhìn thấy Lãnh Băng Nguyệt trơ trẽn như vậy, tất cả đều thở hổn hển.
Điêu ma ma kéo tay áo Lãnh Băng Cơ: “Vương phi cũng muốn gậy ông đập lưng ông”
Lãnh Băng Cơ cảm thấy trong lòng mang một nỗi buồn không nói nên lời, biện pháp này quả thực rất tốt, nhưng muốn có được một người nam nhân yêu mình. Mộ Dung Phong của hôm nay, cho dù nàng có nằm trên mặt đất lăn lộn, hay nếu bị Lãnh Băng Nguyệt cho ăn hai cái tát thì hắn ta cũng sẽ không chút động lòng, thậm chí còn thương xót bàn tay của Lãnh Băng Nguyệt có đau hay không.
Tại sao phải tự làm nhục mình?
Nam nhân nếu có thể tin được thì lợn nái cũng có thể leo cây, vẫn nên dựa vào bản thân mình thì hơn.
Nỗi tức giận đối với Mộ Dung Phong được Lãnh Băng Cơ dồn nén bấy lâu, nàng mang bụng to, cúi người vất vả, xắn tay áo lên, xách váy, trực tiếp giơ chân, với tốc độ như máy khâu, dấu giày của nàng đã in trên mặt Lãnh Băng Nguyệt.
Lãnh Băng Nguyệt trước mặt người hầu đã từng nhiều lần mất mặt, cái tát cũng đã nhận rồi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên bị một dấu giày in lên mặt như vậy. Lãnh Băng Cơ đã biến nàng ta thành cái bộ dạng nhếch nhác, đầu bù tóc rối, còn không ngừng kêu gào thảm thiết.
Thị vệ bên ngoài thò đầu vào nhìn một cái nhưng không nhìn được nên hiên ngang rời đi, còn chu đáo giúp Lãnh Băng Cơ đóng cửa lại.
Chết tiệt, lẽ ra ta phải cho nàng ta một trận từ lâu rồi, thật sự hả giận.
Điêu ma ma nhìn tình thế không ổn, vì bà sợ bụng của Lãnh Băng Nguyệt lỡ có vấn đề gì nên vội vàng ngăn Băng Cơ lại.
Dù sao thì Vương gia của hiện tại cũng rất tàn nhẫn, từ sau khi nương nương tỉnh lại luôn rất không bình thường.
Lãnh Băng Nguyệt không dễ dàng gì, cuối cùng cũng đợi đến khi Lãnh Băng Cơ không nói gì, cũng không dám khoe khoang võ mồm, suýt chút nữa đã bò ra khỏi Triều Thiên Khuyết, trực tiếp đến mách với Mộ Dung Phong.
Điêu ma ma thở dài lo lắng: “Rốt cuộc là làm sao vậy chứ?
Nàng ấy an tĩnh một khoảng thời gian lâu như vậy rồi sao tự nhiên lại tác oai tác quái. Chẳng lẽ đúng như lời Vu tướng quân đã nói, Vương gia bị quỷ ám rồi sao?”
Lãnh Băng Cơ nghiến răng, không phải nàng chưa từng nghi ngờ chuyện đó. Lúc ở trong thiên lao, nàng đã để ý Mộ Dung Phong, trên người hắn không có dấu vết của trúng độc nhưng cử chỉ lời nói không giống bình thường, không phải là bộ dạng bị ma quỷ ám sao? Ngược lại lòng đa nghi của hắn cùng với tính tình hay gắt gỏng chính là bản tính của hắn, không thể giả được?
Nàng thậm chí còn từng nghĩ dùng phép thuật của Linh Bà để chữa cho Mộ Dung Phong. Nhưng Linh Bà đã chết, còn Cẩm Ngu lại đang ở tận Mạc Bắc, lúc này đường đi bị tuyết dày cản trở nên nàng ấy dù muốn về cũng không thể về được.
Những người trong triều được gả đi xa khi quay trở về kinh đều không nói bất cứ tin tức gì. Lùi lại một bước, cho dù Cẩm Ngu trở về đi chăng nữa, ánh mắt của cô ấy cũng bị chính mình tổn thương, Hổ Phách cũng đang ở trong tay, cô ấy làm sao có thể hồi phục nhanh được chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT