Mà trong am Nam Sơn Nị, toàn là người của Phi Ưng Vệ, ta không thể gióng trống khua chiêng mà chạy đến để tra hỏi thân phận của Băng Cơ nên đã cử người đóng giả thành khách hành hương để hỏi thăm nữ tu ở am Nam Sơn Ni. Người ở trong am Nam Sơn Ni nói với ta rằng khách hành hương trọ lại am Nam Sơn Ni chính là là Kim di nương cùng với Nhị tiểu thư Lãnh Băng Nguyệt của Tương phủ.

Ta thậm chí không biết rằng đêm đó Băng Cơ cũng có mặt ở am Nam Sơn Ni. Cho nên ta chỉ có thể dựa vào ấn tượng lần trước mà cho rằng người cùng ta đi núi vũ dưới cây tử đằng chính là Lãnh Băng Nguyệt.

Ta đã tự mình đích thân đến Tướng phủ để chứng thực, và kết quả là tình cờ thấy Băng Cơ đẩy Lãnh Băng Nguyệt rơi xuống nước. Lãnh Băng Nguyệt quần áo xộc xệch, trên ngực có Xích Luyện Thủ Cung, liền không nghi ngờ mà xác định chính là nàng ta.

Ta lập tức cứu Lãnh Băng Nguyệt lên, nàng ta vẫn đang còn bộ dạng kinh hồn bạt vía và kiềm nén cơn giận. Lúc đó ta chỉ cảm thấy rằng Băng Cơ dựa vào thân phận đích nữ của mình mà không khỏi có chút quá kiêu ngạo và bướng bỉnh, thêm vào đó, Lãnh Tướng là phụ thân của nàng rõ ràng cũng không hài lòng với nàng, điều này có thể khẳng định nhân phẩm ngày thường của nàng một lời khó nói hết.

Vì vậy, ta cố ý muốn từ bỏ cuộc hôn sự này và tìm một cuộc hôn sự khác, tiếc rằng ta không đạt được như ý nguyện, trong lòng chỉ cảm thấy giận, lòng phản nghịch càng thêm nặng nề.

Vào ngày đại hôn, Băng Cơ tự tử, lương y trong phủ chẩn đoán bệnh liền phát hiện nàng đang mang thai.

Miệng mồm lanh lợi, kiêu ngạo, bướng bỉnh, nói năng tùy tiện, và tâm địa độc ác. Đó là tất cả ấn tượng ban đầu của ta về Băng Cơ. Làm thế nào ta có thể để một người nữ nhân như vậy vào cửa làm bẩn danh tiếng của Kỳ vương phủ?

Nhưng mà vì bộ mặt của Tướng phủ mà ta chưa từng làm ầm lên. Đây chính là phạm tội khi quân, nếu nàng không hoàn hảo, chưa kết hôn mà đã mang thai, chuyện này lộ ra ngoài thì cho dù bảo toàn được tính mạng thì cả đời cũng kết thúc.

So sánh với một sinh mệnh, ta cảm thấy chính mình cho dù là bị người đời soi mói, nói ta sủng thiếp diệt thê thì cái này hy sinh cũng là đáng giá. Truyện Khác

Nhìn một người với tâm lý vô cùng ghê tởm, bất kể nàng nói cái gì hay làm cái gì cũng đều là sai. Cho dù ngày ấy nàng một tay ngân châm kinh thiên động địa mà cứu mạng ngoại tổ mẫu thì ta cũng cho rằng nàng có dụng ý khác. Đợi nàng tỉnh lại sau cơn hôn mê, liền không chờ nổi mà tiến cung và rời xa nàng.

Trên đường, nàng không thể cứu được mạng của phu nhân tự sát mà đau buồn đến rơi lệ, tức giận với đám đông đang vây xem mà không ngừng vừa khóc vừa chất vấn bọn họ. Lúc đó, tâm lý của ta giống như bị đánh một nhát búa nặng nề.

Ta từ nhỏ liền sống trong một xã hội như thế này, nam tôn nữ tỉ, danh tiết của nữ tử lớn như trời, vẫn chưa cảm thấy có cái gì là không bình thường.

Nhưng một người nữ tử lương thiện và trượng nghĩa như vậy không nên bởi vì chuyện mất trinh tiết mà muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Vì vậy, lần đầu tiên ta ở trước mặt mẫu phi mà nói dối.

Bây giờ nghĩ lại, ta càng thêm tin tưởng vào việc lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, giữa người với người, chính là một sự hấp dẫn của duyên phận. Đôi khi, liếc mắt một cái liền có thể cùng nhau cả đời, lúc đó ta đối với Băng Cơ ánh mắt nhìn cũng đã khác. Chính là không chịu thừa nhận, một mực rối rắm, một mực tìm kiếm những sai lầm của nàng, tìm kiếm một lý do để không yêu mến một nữ nhân không tự trân trọng bản thân mình.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn bại trước nàng, bại trước trái tim của chính mình. Ta không thể nhớ rõ mình bắt đầu động tâm từ khi nào. Bởi vì cùng nàng sống chung với nhau, từng chút từng chút một mà tích tụ lại, cảm giác đó đều là tim đập thình thịch.

Nàng giống như là một viên ngọc quý bị phủ bởi bụi, khi đem lau đi lớp bụi ấy thì ánh sáng rực rỡ cũng đủ để làm cho tất cả những người xung quanh nàng đang buồn bã đều phải thay đổi sắc mặt.

Từng bước một, mặc dù nàng bước đi khó khăn, nhưng lại sống một cuộc sống tuyệt vời, nàng vừa không chịu khuất phục mà cũng vừa kiêu hãnh, tươi sáng mà khiêm tốn, chân thật mà không giả tạo, và lặng lẽ chinh phục tất cả những người xung quanh bằng sức hấp dẫn độc đáo của mình, cũng bao gồm cả ta.

Ta cảm thấy được rằng mỗi lần nàng đến gần, đó đều là sự mong đợi của ta. Khi nàng dùng đầu ngón tay để vuốt ve sau lưng ta, trái tim của ta đều run rẩy, và khi chính miệng nàng lần đầu tiên lên tiếng để hòa giải với ta, ta cảm thấy trong lòng khó có thể kiềm chế được sự vui mừng.

Lần nào ta cũng đều giả vờ bình tĩnh như vậy, nhưng chỉ có trời mới biết rằng khi nàng đến bên cạnh ta, đôi mắt xám của †a cũng liền trở nên khác lạ.

Sự yêu thích chính là một sa mạc, từ từ mà tích tụ lại.

Niềm yêu thích của ta dành cho nàng, theo mỗi một lần động †âm đã bất tri bất giác đã gom lại thành một vùng sa mạc bao la rộng lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play