Trên thế gian này, có một thứ được gọi là duyên số.

Nhìn không tới, sờ không được nhưng đó là một trong những điều tuyệt vời nhất trên thế gian.

Chỉ cần có duyên phận, có thể vượt qua ngàn núi sông, vượt qua muôn vàn chướng ngại vật, tuyệt không thể tả nổi.

Ta cùng với Băng Cơ, đại khái chính là như vậy.

Cho dù khi bánh răng của vận mệnh chậm rãi chuyển động, loanh quanh luẩn quẩn rồi chúng ta như cũ vẫn bước lại gần nhau.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Băng Cơ, nàng đã rất có khả năng ăn nói, dùng lời lẽ sắc bén của mình mà phản bác lại sứ thần Nam Chiếu khiến ông ta á khẩu không trả lời được, ta đã nói, nha đầu này ngàn vạn lần không thể trêu chọc được. Thế rồi ai mà biết được, hoàng tổ mẫu đã đem nàng gả cho ta, và nàng trở thành Phong Vương Phi của ta.

Đối với ta mà nói, nữ nhân có thể có nhưng cũng có thể không, thậm chí còn là sự trói buộc rườm rà, thanh phong kiếm trong tay vẫn là điều quan trọng nhất. Nhắc tới liền cảm thấy đau đầu.

Đám người Thẩm Phong Vân ồn ào thúc giục ta dẫn bọn hắn đi gặp Phong Vương Phi tương lai một lần. Lúc đó, ta vừa ¡ biết về tổ chức Phi Ưng Vệ, trong lòng lúc ấy đâu đâu cũng thấy đánh đánh giết giết, đối với Lãnh Băng Cơ không hề có chút hứng thú nào.

Tháng ba hoa tử đẳng nở, mưa xuân lất phất, ta giả làm Phi Ưng Vệ, trà trộn vào nội bộ bên trong của bọn chúng để lần theo dấu vết của Ưng Hoàng giáo chủ. Một đường đến am Nam Sơn Ni thì không thấy dấu vết của hắn ta đâu nữa. Trong lúc nhìn xung quanh tìm kiếm thì nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đêm hôm qua tới am Nam Sơn Ni để cầu phúc đang xông vào trong đại điện.

Ta nhất thời trong tình thế cấp bách chỉ có thể núp sau tượng đá Nữ Oa.

Ai biết răng đàn hương của nàng thực sự đã bị đánh tráo, sau khi được thắp lên, hương khí bay lượn lờ, ta cùng nàng đang ở giữa chỗ thuốc này.

Bên trong am Nam Sơn Ni có rất nhiều nguy hiểm, ta không thể phân biệt được đây rốt cuộc có phải là cái bẫy do thuộc hạ của Phi Ưng Vệ giăng ra hay không, trong lòng âm thầm kinh hãi.

Băng Cơ nghe thấy bên ngoài điện truyền đến những cuộc nói chuyện thô tục, liền hoảng sợ trốn tránh ra sau, trong tình thế cấp bách sắp bị bại lộ, ta vội vàng dập tắt ánh nến trong am, đưa Băng Cơ rời khỏi chính điện, và đi thẳng đến phía sau núi.

Dưới những bông hoa tử đẳng, chim hoàng oanh và chim yến thay nhau hót líu lo, ta cùng nàng mây mưa tạo nên một đêm vô cùng vui vẻ.

Ta hỏi nàng là nữ nhi nhà nào, giọng nàng nhỏ vụn và liên tục đứt quãng: “Lãnh..Băng.”, rồi liên đứt quãng. truyện teen hay

Đáng tiếc là ngày hôm đó sắc trời tối đen, ta nhìn không rõ dung mạo của Băng Cơ, chỉ trong lúc sấm sét lóe lên mới thấy được xích liên ấn ký trên ngực nàng.

Ta không biết xích liên ấn ký kia giống như nữ nhân của nhà Thủ cung sa, chỉ cho rằng đây là vết bớt chu sa, đem nó xem như là một giọt máu của người mình yêu quý nhất mà cất giấu kỹ trong lòng.

Sau đó Băng Cơ không chịu nổi lên hôn mê bat tỉnh. Ta đem nàng trở về am Nam Sơn Ni, vốn là muốn đợi nàng tỉnh lại, hỏi thân phận, đến nhà hỏi cưới và có trách nhiệm với nàng. Nhưng vào đúng dịp đó, ta lần thứ hai nhìn thấy bóng dáng của Ưng Hoàng giáo chủ.

Ta theo dõi hắn ta lâu như vậy, cuối cùng cũng nắm được manh mối của hắn. Lúc đó cũng không còn nhớ đến Lãnh Băng Cơ đang hôn mê bất tỉnh, liền đặt nàng vào trong hiên nhà ổn định rồi liền vội vã rời đi. Một đường bám theo Tê Cảnh Vân ra khỏi am Nam Sơn Ni đồng thời cùng hắn ta chiến đấu.

Hai người chúng ta cùng nhau lớn lên, lúc đó nhìn ra manh mối võ công của hắn liền hoài nghi thân phận của hắn ta.

Nhưng vào lúc đó, Tê Cảnh Vân đang ở rất xa khu Tây Vực nên ta liền phủ định suy đoán của chính mình.

Vào thời điểm đó, am Nam Sơn Ni là manh mối duy nhất †a có về Phi Ưng Vệ, và đó là nơi liên lạc duy nhất giữa bọn chúng và người Nam Chiếu. Nếu ta đi đến am Nam Sơn Ni một chuyến mà tin tức bị lộ ra ngoài chắc chắn sẽ gây bứt dây động rừng. Ai biết được, hợp hoan tán é.m đó đến từ đâu? Có phải là quỷ kế của Ưng Hoàng giáo chủ hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play