Những lời này rất dễ gây tai họa cho Cừu thiếu chủ, Lãnh Bằng Cơ lập tức có chút không vui. 

"Công chúa Như Ý, xin hãy cẩn thận lời nói. Cừu gia chỉ yên phận làm ăn. Hắn ở Giang Nam đúng là có sức ảnh hưởng. Đó cũng là Cừu gia tạo phúc cho bách tính Giang Nam, danh tiếng tích góp lại. Đối với tầm gấm Lưu Vân này, chẳng qua là đồ thủ công của sư phụ nhà ta. Ta lấy ra để hiểu kính mẫu hậu, như vậy cũng là sai sao?" 

“Của nhà ngươi?”Như Ý có chút sững sờ. 

"Đúng vậy, Cừu gia dù có giàu có cỡ nào cũng đều là của bọn họ. Ta phải nuôi sống gia đình, đương nhiên phải có chút nghề kiếm sống. Nghề Thường các chính là một tay ta lập ra”  Trong mấy năm gần đây, Nghê Thường Các nổi tiếng khắp nơi, nhờ vào kĩ thuật dệt và nhuộm vượt trội, nổi danh ở Trường An. Đặc biệt là gấm Lưu Vân, nghìn vàng cũng khó tìm, đã trở thành xu hướng thời trang quý tộc hàng đầu ở Giang Nam và thậm chí cả Trường An, nơi khác khó mà đuổi kịp. 

Tất cả mọi người đều liên tưởng đến sự phát triển của Nghệ Thường các này, hình như là chuyện của ba bốn năm gần đây, đó không phải là thời gian Lãnh Băng Cơ sau khi đi đến Giang Nam sao? 

Từ lâu đã nghe nói thương hiệu thuốc dược phẩm lớn nhất Trường An là do Lãnh Băng Cơ sáng lập, không ngờ rằng dưới tay nàng ấy còn có nghề kiếm sống ăn nên làm ra Nghệ Thường các. Mấy năm qua, người ta gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Đây là kiếm được bao nhiêu gia sản? 

Hèn gì Phong vương phi người ta sống phóng khoáng tùy ý như vậy, đường đường là Phong vương gia nói hưu là hưu, người ta có bản lĩnh có thể sống mà không cần dựa vào đàn ông. 

Như Ý mím môi, giọng điệu càng chua ngoa: "Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Phong vương phi ở nhà họ Cừu mưa dầm thấm đất, đã học được một thân kinh doanh hạ lưu” 

Vào thời cổ đại, chú trọng vào nông nghiệp và đè ép kinh doanh, thương nhân chính là hạ lưu, nhưng những lời này Như Ý nói khá khó nghe. 

Có một câu là đợi đến khi thật sự cần dùng đến kiến thức mới hối hận kiến thức bản thân học quá ít, Lãnh Bằng Cơ lúc này thật sự muốn mượn một câu của Tiểu Vân Triệt để ân cần hỏi thăm hoàng hậu nương nương. !Còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy bên ngoài có người hét lớn: "Người đầu, Yến tần nương nương rơi xuống nước rồi!" 

Rơi xuống nước? 

Trời ơi, nếu rơi xuống nước trong thời tiết như thế này, không chết thì cũng mất nửa cái mạng. 

Mọi người gần như người đầy ta chạy ra ngoài cung điện. Bên ngoài cung điện, sớm đã loạn thành một mớ bòng bong. 

Đám tiểu thái giám trong cung cắn chặt răng hàm nhảy xuống nước, hai người lặn xuống nhưng không mò được người, lúc nổi lên mặt đã trắng bệch vì lạnh, hàm răng run lên. 

Một đám người vây quanh hồ sen, vô cùng lo lắng khoa tay mua chân, vươn cổ nhìn xung quanh. 

Lâm phi lệnh cho người mau chóng xuống chuẩn bị canh gừng. Người đang hoảng hốt nhất là hoàng hậu. 

Bà ta vừa ở trước mặt mọi người trách phạt Yến tần, Yển tần quay người liền nhảy xuống nước, nếu làm ầm ĩ ra mạng người, mặc dù là một tần không được đặc sủng, hoàng đế cũng sẽ không đau lòng sự sống chết của nàng, nhưng bản thân khó tránh khỏi có liên quan. Nói ra chính là bản thân ép chết người rồi! 

Bà ta không ngờ rằng Yến tần lại có tính tình mãnh liệt như vậy. 

Ở đây ồn ào ra động tĩnh lớn như vậy, hoàng để đương nhiên nhận được tin tức đầu tiên, cùng với đảm Mộ Dung Phong vội vàng chạy tới. 

Theo lẽ thường, hồ sen cũng không lớn, hơn nữa nước cũng không sâu, nhiều người cùng nhau nhảy xuống tìm như vậy, lại có nhiều người vây xem, nếu Yến tần không phải một lòng muốn chết, thế nào cũng nên có tiếng bọt nước chứ? 

Nhưng trên thực tế, mọi người nhìn đến đau cả mắt, trên mặt nước này, ngoại trừ đám tiểu thái giám qua lại tìm kiếm, thì không có bóng dáng của Yến tần. 

Thời gian trôi qua có chút lâu, mọi người cũng không còn căng thẳng như dây cung nữa, không nhịn được bắt đầu xì xào bàn tán. Nhưng tất cả đều đồng loạt hạ thấp giọng, để hoàng hậu không nghe thấy. 

Cung ty đầu tiên kêu cứu đã bị mấy người vây quanh, không biết vì lạnh hay là bị dọa sợ, miệng lưỡi cũng không được lưu loát. 

"Hoàng hậu nương nương lo lắng cơ thể Yến tần nương nương yếu ớt, không chịu được lạnh nên lệnh cho nô tỳ đi ra ngoài cho nàng bình thân. Nô tỳ đỡ nàng dậy, nàng nói hai chân bị tê rồi, chậm rãi ngồi xuống phiến đá bên hồ. 

Nàng còn quay mặt xuống nước chỉnh trang lại búi tóc lau vết máu, nô tỳ xoay người đi tìm cung nhân đến hầu hạ nàng, ai biết vừa đi chưa được bao xa, liền nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi. 

Nô tỳ xoay mặt lại, cả người Yến tần nương nương đã rơi xuống nước rồi. Hơn nữa, lập tức không thấy bóng người, vô cùng nhanh, thật sự, giống như bị người khác kéo xuống. Nhưng bên hồ, một bóng người cũng không có”. 

Sắc mặt hoàng đế ngày càng trầm xuống. 

Tiểu Vân Triệt cũng cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng, đi tới nắm chặt góc áo Lãnh Băng Cơ, không lên tiếng. 

Mộ Dung Phong bước tới, cởi áo lông cáo trên người, khoác lên hai người Lãnh Băng Cơ và Vân Triệt, nhỏ giọng nói: "Ở đây gió to." 

Lãnh Băng Cơ vội ra ngoài, không kịp mặc áo choàng. 

"Nếu như Yến tần kêu lên, hẳn là bị trượt chân ngã xuống nước mới đúng, nhưng sao lại không có giãy giụa?" Mộ Dung Phong lắc đầu: "Trong cung này người chết đuối nhiều, nghi vấn cũng nhiều. Nhìn một chút là được rồi” 

Lãnh Băng Cơ đương nhiên hiểu hàm ý trong lời nói của Mộ Dung Phong, trong cung thị phi nhiều, người chết oan cũng nhiều, không cần tích cực. 

Mọi người đang bàn tán xôn xao thì có người kêu lên: "Bị mắc kẹt ở miệng nước này” 

Hồ hoa sen là nước thông thông với kênh ngầm bên ngoài cung, Yến tần bị rơi xuống nước ở đây, trong nháy mắt làm sao có thể tới miệng nước được? 

Nhiều người đã bơi qua, ba chân bốn cẳng nhấc ra ngoài. 

Lãnh Băng Cơ không muốn Vân Triệt nhìn, để không làm đứa trẻ sợ hãi, nàng dẫn cậu nhích lại gần bên ngoài đám đông, muốn quay vào trong điện trước. 

Chậm trễ thời gian dài như vậy, người chắc chắn là không cứu được. 

Vừa đi chưa được mấy bước, đã nghe thấy mọi người phía sau đồng thanh hét lên: "A!" 

Trong giọng điệu tràn đầy kinh hãi. 

Hơn nữa, những người đầu tiên xúm lại bị dọa sợ đến mức cùng lùi về phía sau, như thể họ đã nhìn thấy thứ gì đó khiến người ta sởn hết gai ốc vậy. 

Hoàng để xua tay: "Khiêng xuống chôn cất đi” Đây đã mang đi chôn rồi, không ai khám nghiệm tử thi xem tình hình thế nào sao? 

Tất cả tiểu thái giám vừa mới xuống nước cứu người đều xuống thay quần áo và uống canh gừng cho ấm người. Hai thị vệ bước tới, chịu đựng nỗi sợ hãi, người nâng thân, người nâng chân. 

Đám người nhao nhao tránh ra, Lãnh Bằng Cơ vẫn liếc nhìn qua bả vai Mộ Dung Phong. 

Không có cường điệu như mọi người biểu hiện ra, nhưng có thể thấy rõ ràng rằng, Yến tần quả thực dường như lượng nước trên người đột nhiên bốc hơi, cả người trở nên khô cằn nứt nẻ, không còn dáng vẻ mềm mịn xinh đẹp như lúc còn sống. 

Cánh tay buông thõng xuống, lắc lư qua lại: “lạch cạch” một tiếng, một chiếc vòng ngọc bích trượt khỏi cổ tay gần như khô héo của nàng ta, và rơi xuống đất. 

Lãnh Băng Cơ không nhịn được liếc nhìn cảnh tay trong tay áo của Yến tần. Ống tay áo của nàng ta bị xắn lên, trên cổ tay có một vết máu bầm rất nổi bật. Giống như, giống như dấu vết từng có ai đó nắm chặt cổ tay nàng ta,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play