Trong cuộc chiến giữa hai nước lần này, hoàng đế đã kiếm được rất nhiều tiền, khoản bồi thường khổng lồ trước mắt trở nên nhỏ bé không đáng kể so với việc Lãnh Băng Cơ đập vỡ thanh tre ở chỗ ông ta. 

Đối với lần này, hoàng đế rất hài lòng, hơn nữa đối với khả năng biết dùng người tài của bản thân cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào của hồi môn của Lục Vu, hoàng để ra tay rất hào phóng, không keo kiệt giống như ngày thường.  Sau cuộc đàm phán hòa bình, Na Trát Nhất Nặc sẽ ở lại Trường An, và Na Dạ Bạch chỉ đợi cơ thể hoàn toàn bình phục, sẽ trở về Nam Chiếu. Nhờ sự bồi thường đúng lúc của Nam Chiếu, mà Trường An lập tức lui quân. 

Hết thảy tất cả đều kết thúc, hôn sự của Thẩm Phong Vân sắp đến gần, Lãnh Băng Cơ phải vào cung để tiễn và tặng đồ cưới cho Lục Vu. 

Vào cung nhất định phải mang theo Vân Triệt, đây là quy tắc. 

Mà thông thường nơi có Lãnh Bằng Cơ, Mộ Dung Phong cũng thích theo sát như hình với bóng, đây là truyền thống vẻ vang của Kỳ vương phủ. 

Hầu hết những người đến hôm nay đều là nữ thân quyền, Mộ Dung Phong không tiện đi, nên đã đưa Vân Triệt đến thỉnh an phụ thân hoàng đế trước, còn Lãnh Băng Cơ thì tự mình đi đến tầm điện của Hiền phi. 

Tẩm điện của Hiền phi gần mặt nước, tên là Vân Tịch cung. Có một ao sen ở cửa, có mái đình để nghỉ chân trên mặt nước. Đây là một nơi thích hợp để đến vào mùa hè. Bây giờ đầm sen héo khô, gió cũng lạnh. Lại qua một tháng nữa, sợ là sắp kết một lớp băng dày. !Còn chưa đến gần, Lãnh Băng Cơ đã nhìn thấy một người đang quỳ gối bên cạnh ao sen, dùng khăn che mặt, tủi thân lau nước mắt. Nghe thấy tiếng động của Lãnh Băng Cơ bên này, ngẩng mặt lên nhìn một cái, sau đó lại cúi đầu xuống. 

Lãnh Băng Cơ bằng đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấy trên trán nàng ta có chút ửng đỏ, hình như là bị rách da. Hơn nữa khuôn mặt kia mơ hồ có chút quen thuộc, hình như có quen biết. 

Duệ vương phi tình cờ đang ở bên ngoài cung điện, giúp chào hỏi khách đến, nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, liền đến chào hỏi nàng. 

Lãnh Băng Cơ thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?" 

Duệ vương phi liếc mắt nhìn người đang quỳ một cái: "Người này ngươi hẳn là cũng quan chứ? Chính là nữ nhân được nhị hoàng thúc đưa vào cung, sau này thì có thai được phụ hoàng phong làm Yến tần”. 

Lãnh Băng Cơ tự nhiên nhớ ra, gật đầu: "Bây giờ sợ là không được sủng nữa rồi đúng không?" 

Duệ vương phi bĩu môi: "Nhị hoàng thúc bây giờ đã bị đuổi đến Tây Hà xa xôi rồi. Phụ hoàng sao còn có thể cho nàng ta sắc mặt tốt? Chính là nàng ta không biết tự lượng sức mình, trước mặt mẫu hậu không biết ý tứ, không phải, mẫu hậu bị cướp phượng ẩn rồi, nàng ta còn cười trên nỗi đau của người khác, chọc tức mẫu thân, bị một chén trà ném thẳng vào trán, phạt nàng ta quỳ ở đây suy nghĩ. " 

Lãnh Băng Cơ không nhịn được lại liếc nhìn Yến tần đó một lần nữa, hiểu ngọn nguồn chuyện này. Nàng ta nghĩ rằng việc mình sẩy thai là do hoàng hậu hại, nên từ đầu đến cuối luôn canh cánh trong lòng. Sợ là lại nói cái gì không nên nói. 

Ở trong thâm cung này, sống quá sắc sảo luôn khó tránh khỏi bị thương. Nàng không khỏi thở dài: "Tranh giành miệng lưỡi tranh làm làm cái gì?" 

Duệ vương phi bĩu môi: "Có một số người chính là không biết điều, như bị điện, vừa rồi Lâm phi nhìn thấy, còn tốt bụng đưa khăn cho nàng ta cầm máu. Nàng ta một chút cảm kích cũng không có. Không cần để ý đến nàng ta tự mình mất mặt” 

Lãnh Băng Cơ gật đầu, hai người cùng đi vào trong, Duệ vương phi thấp giọng nói: "Có một chuyện kỳ lạ, không biết người nghe nói chưa” 

"Có chuyện gì vậy?" 

"Thằng nhóc nhà họ Kim đột nhiên đổi giới tính, đối với Như Ý ân cần niềm nở, cả ngày dính sau lưng nàng ấy, như thể cả tảm đời chưa từng gặp người phụ nữ nào vậy. Thật là hiếm có, e rằng không phải là vì chịu thiệt thòi của đàn ông, liền đột nhiên tỉnh. ngộ chứ?" 

Chuyện này, Lãnh Băng Cơ cũng không biết nguyên nhân. Nàng chỉ biết đồng tính luyến ái ngay cả ở thời hiện đại, cũng là một vấn đề khó mà y học vẫn chưa giải quyết được. Nếu là song tính luyến thì còn dễ, nhị thiếu gia nhà họ Kim người chỉ thích đàn ông, dám bỏ qua một công chúa như hoa như ngọc, muốn thay đổi khuynh hướng giới tính của hắn ta quả thật rất khó. 

Nàng lắc đầu: "Ta cũng thấy một lần, méo mó lệch lạc. Quả thật là kỳ lạ” Duệ vương phi bĩu môi: "Như Ý này mấy năm trước cũng không biết lấy dũng khí ở đâu. Đột nhiên ầm ĩ đòi hòa ly. Hiên Vương 

Phi không chịu đồng ý. Hai dì cháu cứ giận dỗi nhiều năm như vậy. Đến cổng lớn Hiền vương phủ, Như Ý cũng không vào. Hôm nay vậy mà hiềm khích trước kia cũng tiêu tan rồi, này gọi là một tiếng ruột thịt. 

Hơn nữa vẫn là Như Ý chủ động đến tìm Hiên vương phi nói chuyện, ta nghe nói, Như Ý nói Kim Vũ bên kia có phương thuốc bí truyền sinh con trai, thần thần bí bí, để Hiên vương phi lúc rảnh rỗi có thể đến phủ công chúa một chuyển. Đây chính là đang đậm chọc vào trái tim của Hiên vương phi” 

Có lẽ điều này là do người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, quan hệ giữa Như Ý và Kim Vũ rất ôn hòa, Như Ý nhìn Hiên vương phi tự nhiên cũng thuận mắt hơn nhiều. 

Tuy nhiên, Kim Vũ là một trong những đoạn tụ tốt, hắn ta lấy đâu ra thuốc bí truyền sinh con trai con gái? 

Hai người bước vào trong, trong cung điện chật ních người, vô cùng náo nhiệt. Lãnh Băng Cơ đã từng gặp gỡ mọi người, đưa quà cưới cho Điếu ma ma giao cho Lục Vụ trước mặt cung nhân. 

Như Ý tiến lên phía trước ngăn cản: "Đây là hổ phục làm bằng gấm Lưu Vân do Phong vương phi chuẩn bị cho Lục Vu? Tại sao không cho chúng ta mở mang tầm mắt?" 

Điểu ma ma nhận lệnh đi ra ngoài, mọi người trong điện đều có chút kinh ngạc, Như Ý lại càng không thể tin được. 

Ngồi ở đâu, ai cũng không phải loại ếch ngồi đáy giếng, nhưng ai cũng biết rằng gấm Lưu Vân hiếm có, hiếm có vô cùng! 

Một lúc sau, Điểu ma ma quay lại, những người đi theo sau đang cầm trên tay hai bọc vải sa tanh tơ lụa. 

Lãnh Băng Cơ bước tới mở lớp sa tanh bọc bên ngoài, để lộ gầm Lưu Vân lộng lẫy bên trong. Chỉ cần nhìn thôi đã thấy màu sắc rạng rỡ, quý phái và khí chất, kỹ thuật dệt và nhuộm cũng không phải trong một xưởng bình thường. Liếc nhìn một cái liền khiển người ta kinh diễm không thôi. 

Tất cả mọi người đều ríu rít khen đẹp, hoàng hậu cũng yêu thích không buông tay. 

Như Ý ghen ghét nói: "Ta ngược lại quên mất, Cừu gia ở Giang Nam là đất hoàng đế. Muốn làm mấy mảnh vải, nói chuyện vẫn dễ hơn chúng ta

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play