*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Với tư cách là một đại phu, Lãnh Băng Cơ tự biết nặng nhẹ mà bưng bát lên, nàng múc thêm một chén cháo thịt băm nhai từ từ trảnh nấc nghẹn.
Cừu thiếu chủ ngồi yên trước mặt nàng, đôi mắt tràn đầy mong chờ. Đối với những chuyện linh tinh này, hắn luôn luôn có kiên nhẫn để nghe.
Lãnh Băng Cơ ăn hết một chén cháo nóng vào bụng nên cũng cảm thấy cả người như ấm áp hẳn lên, lúc này mới có một chút tinh thần, nàng khẽ thở dài, cũng không giấu giếm nữa mà kể lại đầu đuôi ngọn nguồn những gút mắt giữa mình và Mộ Dung Phong cho Cừu thiếu chủ nghe.
Cừu thiếu chủ ngồi ở một bên lắng nghe, trợn mắt há hốc mồm, thiếu điều chảy cả nước miếng.
Nàng ăn hết một chén cháo, lại múc thêm một chén cháo khác.
Cừu thiếu chủ lúc này mới lên tiếng bình luận một câu: "Sao hai người lại ngu ngốc đến vậy chứ, thành thân cũng đã rất lâu rồi, một câu chuyện bé tí như vậy cũng không nói cho rõ ràng với nhau, để hiểu lầm đến tận bây giờ?"
Lãnh Băng Cơ chống cằm của mình lên đầu chiếc đũa, mặt mày của nàng ủ rũ: "Chuyện này vẫn luôn là một vết sẹo trong lòng của ta, mỗi lần nhắc đến đều như muốn vạch vết sẹo ấy ra, trong lòng của ta cũng có một chút phức tạp của nữ nhi vậy. Nhất là sau khi yêu Mộ Dung Phong, càng yêu lại càng thấy tiếc nuối không dám nói ra, sợ hắn canh cánh trong lòng, nghi thần nghi quỷ, lại càng không dám nói cho hắn nghe những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc đến kia"
Huống hồ, Lãnh Bằng Nguyệt vẫn cứ luôn dây dưa không rõ ràng với hắn, nếu như ta nói cho hắn biết là Lãnh Băng Nguyệt hạ được ta, ai biết được hắn có tin hay không chứ?
Về phần của hắn, hắn vì chuyện cơ mật của Phi Ưng Vệ, lo sợ làm lộ hành từng đêm đó sẽ khiến cho Tề Cảnh Vân cảnh giác nên vẫn luôn không hề đề cập đến am Nam Sơn Ni.
Trời đưa đất đẩy, hơn nữa còn bị Lãnh Băng Nguyệt cản trở từ phía bên trong nên ta và hắn mới hiểu lầm nhau lâu đến như vậy."
Cừu thiếu chủ họ nhẹ, nụ cười trên khuôn mặt lộ rõ vẻ xấu xa: "không phải nghe nói là mỗi khi làm chuyện đó thì mỗi người sẽ mang đến một cảm giác khác nhau? Sau khi nàng và hắn động phòng, chẳng lẽ là không có cảm giác quen thuộc sao? Chuyện này nếu đổi thành tên Tề Cảnh Vân kia, cái người chỉ cần ngửi thôi đã biết là mùi của nữ nhân thì cho dù hắn có nhắm mắt cũng có thể nhận ra trước mặt mình là ai. Đúng là ngu ngốc mà"
Lãnh Băng Cơ tức giận mà liếc hắn một cái: "Chó chê mèo lắm lông, làm như huynh dày dặn kinh nghiệm lắm vậy. Bây giờ ta bịt kín mắt của huynh lại, để huynh tự mình trải nghiệm thực tế xem sao nhé? Bịt mắt rồi thì người nào mà chẳng giống nhau, còn có thể phân biệt sao? Hơn nữa, ngày đó ta và hắn đều trúng hợp hoa tán nên tâm trí đều không tỉnh táo được"
"Ta cũng chỉ là nghe người ta nói lại mà thôi, đều là những lý luận suông hết" Cừu thiếu chủ "chậc chậc" không ngớt lời: "Thật ra mà nói, Mộ Dung Phong không chỉ là một nam nhân mà hắn còn là một Vương gia, lại có thể chấp nhận hài tử bên trong bụng của nàng, cái tấm lòng này có thể so sánh cùng với bản thiếu gia rồi đấy!
"Trước kia ta cũng cảm thấy như vậy, thế nên vẫn không chùn bước mà thích hắn. Nhưng mà, hai hôm nay, hắn đã đánh tan mọi ảo tưởng của ta, suy cho cùng hắn cũng không xem đây là máu mủ ruột thịt của hắn. Tuy rằng, đứa bé trong bụng của Lãnh Băng Nguyệt cũng chưa chắc là của hắn."
"Vậy mới nói, hắn vẫn không bằng bản thiếu gia" Cừu thiếu chủ tận dụng mọi cơ hội để chào hàng bản thân: "Chi bằng nàng bỏ trốn với ta đi?"
"Đi thì chắc chắn phải đi rồi."
Lãnh Băng Cơ gượng ép cười cười: "Từ nay về sau, ta cũng không còn quan hệ gì với kinh thành rồi. Ta cũng không nói sự thật cho ca ca của ta biết, không biết thời gian có thể khiến huynh ấy quên đi nỗi đau này hay không."
Cừu thiếu chủ gãi gãi đầu: "Nói không chừng bây giờ hắn ta đã hết đau lòng rồi, mà còn đang mắng chửi sau lưng nàng đấy"
Lãnh Băng Cơ sững sờ: "Vì sao vậy?"
"Bởi vì, Mộ Dung Phong đã mở nắp chiếc quan tài của nàng ra, đã phát hiện thi thể của nàng không cánh mà bay rồi"
"Ta đã chết rồi mà cũng không để cho ta được yên lòng nhắm mắt hay sao?" Lãnh Băng Cơ ra vẻ nhẹ nhõm.
"Là hắn vẫn luôn không để nàng được mai táng. Sau đó Hoàng Thượng mới hạ lệnh cho người nghĩ cách khiến hắn hôn mê, ca ca của nàng và Thẩm Phong Vân mới thừa cơ mà khâm liệm rồi đặt nàng vào quan tài, đưa đến phần mộ của Lãnh gia. Cuối cùng, khi hắn vừa tỉnh dậy thì đã phóng thẳng ngựa đến nghĩa địa, ai cản cũng không được. Nắp quan tài cũng bị hắn mở ra."
Trong lòng của Lãnh Băng Cơ cảm thấy vô cùng chua xót, không nói gì thêm. "Sau đó." Cừu thiếu chủ cười ma mãnh: "Ta giấu một con chó trắng vào phía bên trong quan tài."
"Cái gì?" Lãnh Băng Cơ trợn tròn đôi mắt của mình: "Huynh bỏ chó vào đó làm gì? Bị nhiễm chuyện Lương Chúc sao?"
"Bởi vì ta thấy lần này Mộ Dung Phong chơi liều thật, cho dù nàng xuống mồ thì hắn cũng muốn đào nàng lên cho bằng được. Nên ta đùa hắn một chút thôi mà."
"Cái này mà gọi là đùa một chút?" Lãnh Băng Cơ rất tức giận: "Phải chi mà huynh thả một loài chim hay một loài gì khác tương tự cũng được, dù sao thì nó cũng sẽ lưu lại một truyền thuyết tốt đẹp cho thế hệ mai sau. Đằng này huynh lại thả một con chó vào, muốn nói rằng ta là do một con chó biến thành hay sao?"
"Ta vốn định tìm một con hồ ly, nhưng do thời gian quá cấp bách nên tìm không ra. Thế nên mới tìm một con chó màu trắng. Có điều nàng cứ yên tâm đi, cũng không có ai hiểu lầm cả, dù sao thì con chó kia cũng là con đực mà"
Lãnh Băng Cơ tức giận mà không có chỗ trút, chỉ có thể dùng tay chọc chọc Cừu thiếu chủ: "Vậy phải làm sao bây giờ? Chắc chắn là Mộ Dung Phong sẽ nảy sinh nghi ngờ đấy, sao ta có thể trốn được nữa?"
"Nếu như ta không giấu con chó kia ở trong quan tài thì Mộ Dung Phong vẫn sẽ sinh nghi mà thôi. Trong chuyện tình cảm với nàng, nam nhân kia là một tên ngu ngơ, nhưng đối với những chuyện khác thì hắn ta rất khôn khéo. Vì vậy, ta chỉ có thể sắp xếp một cảnh rơi xuống vực khiến hài cốt nàng cũng không còn, vậy mới có thể khiến hắn ta hoàn toàn tuyệt vọng".
Lời nói này cũng đúng, cũng giống như lúc bàn bạc điều tra chuyện của Tứ di nương, nàng thì nghĩ mãi không ra nhưng Mộ Dung Phong đã cẩn thận đi thăm dò, thành thạo để ý từng manh mối. Chỉ số cảm xúc của nam nhân này quá thấp, có lẽ là đã bù vào chỉ số thông minh của hắn rồi.
"Vậy bây giờ ta đang ở đâu?"