*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bỗng nhiên, phía trước diễn ra một khung cảnh khiến người ta hồn bay phách lạc, chiếc xe ngựa phía trước dường như vô cùng hoảng hốt, con ngựa chạy bừa đâm thẳng vào thân của ngọn núi, sau đó chiếc xe ngựa lật nghiêng, rơi xuống vách núi. 

Mô Dung Phong tê tâm liệt phế, gào thét kinh hãi: "Băng Cơ!" 

Hắn trơ mắt nhìn xe ngựa rơi xuống, bao gồm cả chiếc quan tài, sau khi bị va chạm, chiếc quan tài chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, sau đó thì biến mất không thấy gì nữa. 

Hai người theo phía sau chiếc xe ngựa vẫn không hề dừng lại, thừa cơ dọc theo đường núi chạy thoát. 

Mộ Dung Phong cũng không có ý định điều khiển con ngựa dừng lại trước vách núi, mà cứ sững sờ đánh ngựa chạy như bay về phía trước. 

Thẩm Phong Vân đi theo phía sau Mộ Dung Phong cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, hắn sợ hãi phi thân lên ôm lấy Mộ Dung Phong lăn xuống đất, thế mới cứu hắn được một mạng, không ngã xuống vách núi cùng với chiếc xe ngựa. 

Một chút hy vọng vừa mới dâng lên trong lòng của Mộ Dung Phong, trong nháy mắt đã tan vỡ. 

Vách núi cao như vậy, mặc dù Lãnh Băng Cơ không chết nhưng bây giờ nàng còn có khả năng sống sót sao? 

Hắn gần như vừa lăn vừa bò đến bên cạnh vách đá, mười ngón tay bấu chặt xuống nền đất, máu tươi đầm đìa chảy ra, trong mắt cũng như muốn nứt ra. 

Lãnh Thanh Hạc dẫn theo thị vệ chạy đến, đi đường vòng xuống vách núi. Dưới vách núi là dòng nước chảy xiết, đừng nói đến thi thể, ngay cả mảnh vỡ của chiếc quan tài đang ở nơi đâu bọn họ cũng đều không thấy. 

Cuối cùng, cũng chỉ tìm được một góc váy của Lãnh Băng Cơ bị mắc phía trên cành cây khô. 

Mộ Dung Phong lại ngẩn ngơ thêm một lần nữa, nắm chặt cạp váy, cả người cứng đờ như một khúc gỗ. 

Chẳng lẽ, hắn phải thật sự mất đi nàng hay sao? 

Một chút hy vọng cuối cùng cũng đã vỡ tan tành rồi. "Điều tra, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, bổn vương không tin Băng Cơ sẽ chết" 

Nàng ấy mạnh mẽ tự như cây xương rồng trên sa mạc như vậy, lúc trước gặp đại nạn cũng có thể kiêu hãnh đứng dậy được, hôm nay, bản thân nàng ấy đã là người sắp làm mẫu thân, rốt cuộc nàng ấy phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể dứt khoát mà uống thuốc độc tự sát như vậy? 

Nàng ấy nhất định còn sống! 

Đình viện Thủy Tạ. Lãnh Băng Cơ từ trong cơn hôn mê dài dằng dặc tỉnh dậy. 

Bên tại của nàng lẩn quẩn tiếng sáo du dương, buồn triền miên, như khóc như than, dường như là đang tường thuật lại một câu chuyện xưa ai oán động lòng người. 

Rất hợp với tình cảnh hiện tại của nàng. 

Lãnh Băng Cơ nhìn tấm màn với những đường chỉ rườm rà phức tạp trên đỉnh đầu của mình, giơ tay chạm vào, cảm giác mềm mại lưu loát lướt trên đầu ngón tay, nàng xác định được đây không phải là mơ, lại càng không phải ở trong quan tài. 

Quả nhiên nàng đã nhờ đúng người rồi. Cừu thiếu chủ quả thật rất hiểu nàng, một viên thuốc giải đã có thể hiểu được mọi chuyện. 

Nàng giãy giụa để đứng dậy, bụng đói đến nổi toàn thân không có sức, ngay cả trở người ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn. 

Nàng không kiềm chế được mà buông lời mắng: "Mịa nó, Cừu thiếu chủ, huynh đúng là kẻ không có lương tâm. Chí ít thì lúc ta hôn mê cũng phải cho ta ăn một chút gì đi chứ? Muốn bỏ đói ta hay sao?" 

Tiếng sáo bỗng dừng lại. 

Cừu thiếu chủ nghiêng người dựa vào lan can, tay của hắn cầm một chiếc sáo ngọc màu trắng, bộ dáng vô cùng quyến rũ mê hồn, vui mừng mà xoay mặt, quên mất là vì mùa đông lạnh giá nên hắn đã đóng chặt cửa sổ, Lãnh Băng Cơ không nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng và tàn ác trên khuôn mặt của hắn. 

Hắn chỉ có thể nhảy xuống, đẩy cửa phòng ra, một đôi mắt phong lưu hào hoa liếc nhìn Lãnh Băng Cơ. 

"Ta cho rằng khi nàng vừa mở mắt, câu nói đầu tiên sẽ là oán trách tại sao ta lại cứu nàng, sao không để cho nàng chết đi" 

"Nhảm nhí, vì một nam nhân mà đời sống đời chết sao, đó còn là Lãnh Băng Cơ ta sao? Mấy tên nam nhân không có lương tâm như vậy chỉ xứng ném đi cho chó gặm, lão nương ta đổi người khác." 

"Người tiếp theo là ta đúng không?" "Điều kiện đầu tiên, điều kiện đầu tiên rất là quan trọng, người đó phải là nam nhân" 

Cừu thiếu chủ "hư" một hồi lâu, đỏ mặt nhăn nhăn nhó nhó: "Ta cảm thấy mình còn có thể giúp nàng một tay" 

"Giúp cái gì?" Lãnh Băng Cơ thấy hơi khó hiểu, nhìn hắn mà hỏi: "Bệnh tình của huynh nguy kịch rồi sao?" 

Cừu thiếu chủ ho "khục khục" hai tiếng: "Ta vẫn luôn nghĩ rằng, dựa vào y thuật của nàng thì sớm muộn gì ta cũng có thể phấn chấn khỏe mạnh trở lại, làm một nam nhân chân chính. Thế nhưng nàng sẽ vẫn hoàn toàn không quan tâm, nguyên nhân chủ yếu chính là ta không phải là nam nhân của Lãnh Băng Cô nàng. Nếu không thì cho dù ngày dài đêm thâu, nàng cũng sẽ miệt 

mài nghiên cứu linh đan diệu dược cho ta, có phải hay không?" 

Bà mẹ nó, thảo nào hắn vẫn luôn trêu ghẹo nàng, thì ra là có ý này. 

Lãnh Băng Cơ khẽ rùng mình một cái: "Ta sẽ đề cao thái độ trách nhiệm của mình, nhất định sẽ cố gắng hết sức xem huynh là nam nhân của ta mà chữa trị, nhưng mà chuyện lấy thân báo đáp thì không cần đâu. Tục ngữ nói rất đúng, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng mà, ta đã bị rắn cắn thành cái tổ ong luôn rồi, phải nghỉ ngơi lấy lại sức" 

Cừu thiếu chủ dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc đen như mực trước ngực nàng, thử thăm dò hỏi: "Nàng thật sự không quay về vương phủ nữa sao?" 

"Lần này ta đã chết rồi, sao mà về được nữa? Làm xác chết vùng dậy à?" 

"Chiêu này của nàng thật sự có hơi tàn nhẫn, ta nhìn thấy Mộ Dung Phong cứ như bị sét đánh, lúc ấy nước mắt chảy ròng ròng, khóc hu hu luôn. Nàng cũng không đau lòng sao?" 

Nước mắt vốn rất rẻ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play