*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tử Đằng tiều trúc. 

Lãnh Băng Nguyệt ngồi phịch xuống đất, mặt mũi lấm lem nước mắt, cổ họng cũng có chút khàn khàn, chật vật chưa từng có. 

Có một câu nói gọi là gieo gió gặt bão. 

Nàng ta vì để được gả vào Kỳ vương phủ và trở thành Phong Vương Phi mà không ngừng tính toán nhiều mưu kế. 

Năm ấy, để bảo toàn thân phận chính thất cho nàng ta mà ba mẹ con Kim Thị đã vào kinh dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào tìm phu quân cho Băng Cơ nhưng cuối cùng họ vẫn không giữ được thân phận chính thất cho nàng ta.. 

Kim Thị đã năm lần bảy lượt gieo vào tai nàng ta một loại tư tưởng rằng Lãnh Băng Cơ đã cướp đi tất cả những gì vốn dĩ thuộc về nàng ta. Nếu không phải vì Lãnh Băng Cơ, vị trí Phong Vương Phi nhất định là của nàng ta. 

Cho nên, nàng ta cùng với Kim Thị đã sắp đặt nên chuyện am Nam Sơn Ni trong một đêm. Chỉ cần Lãnh Băng Cơ bị hủy hoại, việc tự mình lên thay thế vị trí của nàng là điều hợp lý. 

Mà một kế này liền không thành, lúc sau nàng ta vu oan cho Lãnh Băng Cơ, cố ý rơi xuống nước, sau đó quần áo không ngay ngắn mà câu dẫn Mộ Dung Phong. 

Đương lúc mọi thứ diễn ra như ý muốn, ai biết được nàng ta lại tự đào mồ chôn mình và chôn vùi hạnh phúc cả đời của mình. 

Nàng ta vẫn luôn hiểu mình muốn gì, thận trọng không sơ suất, không từ bất kỳ thủ đoạn nào mà một mạch tính kế dẫn đến hai tay dính đầy mùi máu. 

Hôm nay chân tướng lộ ra ánh sáng, Mộ Dung Phong tuyệt tình mà rời đi, ánh mắt như đao, ngoài chán ghét còn có thêm hận thù mà muốn lập tức phanh thấy nàng ta ra thành từng mảnh. 

Nàng ta giống như một con giòi bọ sống tạm bợ cho qua ngày, đấu tranh trong tuyệt vọng hai lần sau đó từ bỏ lời cầu xin. 

Cánh cửa mở ra. Một cơn gió lạnh ùa đến, xua tan hơi ẩm của chậu than khiến nàng ta không tự chủ được rùng mình một cái sau đó liền ngây người ra. 

Hai mắt đẫm lệ mà mông lung, nha hoàn Đinh Hương bước vào với một cái khay trên tay, dừng lại trước mặt nàng ta và đầy thương hại nhìn nàng ta một cái. Thị về phía sau khuỷu tay cong lại, treo lên một dải lụa trắng chướng mắt. 

Đinh Hương và thị vệ cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, họ thận trọng: “Trắc Phi nương nương, thỉnh tiểu thư viết thư chịu tội” 

Trên khay có bút, mực và giấy. 

Việc xấu trong nhà không thể truyền đi ra ngoài, lại còn mang thai đứa con của người khác, Mộ Dung Phong và suy nghĩ đến thể diện của hoàng thất chỉ có thể ban cho nàng ta một dải lụa trắng, sự việc đến đây là kết thúc. 

Tuy nhiên, hắn cần phải giải thích với tướng phủ và Huệ Phi, chính mình chấp nhận ký tên lên thư chịu tội chính là đóng nắp quan tài cuộc đời nàng ta. 

Lãnh Băng Nguyệt liếc mắt nhìn dải lụa trắng trong tay thị vệ, nàng ta không cam lòng, không cam lòng bại dưới tay Lãnh Băng Cơ, không cam lòng mà mất đi Mộ Dung Phong, càng không cam lòng cứ như vậy mà chết đi. 

Đáng tiếc là chính mình bị cô lập hoàn toàn, bên cạnh ngay cả một người thân để giúp đỡ cũng không có ai. 

Nàng ta run rẩy đứng dậy, khó nhọc nói: “Được rồi, ta sẽ viết. Đem bút và mực lại đây đi” 

Đinh Hương cầm khay đặt ở một bên trên bàn. 

Trên bàn có kim để thêu thùa may vá, còn có cả khay đan, bên trong có quần áo trẻ em đang được may dở được đặt trong đó, dưới quần áo có một chiếc kéo cán bằng đồng. 

Đinh Hương cúi người trải giấy Tuyên Thành E2E ra, Lãnh Băng Nguyệt liền rút kéo ẩn vào trên yết hầu của nha hoàn này. 

Đinh Hương không hề đề phòng, chỉ cảm thấy cô đau nhói, vậy mà lại bị nàng ta dùng kéo cắt da thịt trên cổ, sợ đến mức biến sắc, cả người run cầm cập không dám phản kháng. 

Người thị vệ ở cách xa hai người một chút, lúc phát hiện ra tay đã không kịp. 

Lãnh Băng Nguyệt nghiến răng, gằn từng chữ, ra lệnh cho thị vệ: “Đi nói với Mộ Dung Phong, ta có lời muốn nói với chàng. Nếu chàng không tới, ta sẽ giết Đinh Hương” 

Thị vệ thấy tình hình không ổn, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhanh như chớp chạy ra khỏi Tử Đảng tiểu trúc, hướng thẳng tới Triều Thiện Khuyết. 

Ở Triều Thiên Khuyết, Lãnh Băng Cơ vẫn chưa tỉnh dậy, Mộ Dung Phong canh giữ ở bên cạnh nàng, mộc tấc cũng không rời. 

Khi hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve nhẹ lên mặt nàng, mắt và môi của Lãnh Băng Cơ sẽ hơi cau lại, liền có phản ứng, hắn tin rằng nàng rất nhanh sẽ sớm tỉnh lại. Điều này khiến hắn rất mong đợi. 

Thị vệ nghiêng ngả lảo đảo mà xông tới: “Vương gia, vương gia!" 

Mộ Dung Phong nhíu mày không vui: “Có chuyện gì?” 

"Trắc phi nương nương muốn gặp ngài” 

“Không gặp” Mộ Dung Phong lạnh lùng nói. 

“Trắc phi nương nương thừa dịp thần không để ý liền dùng kéo cưỡng ép Đinh Hương. Nàng ta nói nếu ngài không đi sẽ giết Đinh Hương” 

Mộ Dung Phong đứng dậy, hừ lạnh một tiếng: "Chó cùng rứt giậu, nữ nhân độc ác!” 

Hắn vung ống tay áo, đi ra khỏi sân, nói với Vương ma ma cùng những người khác đang đợi bên ngoài: "Chăm sóc tốt cho Vương phi nhà ngươi.” 

Hung hăng mà đi thẳng đến Tử Đằng tiểu trúc. 

Lãnh Băng Nguyệt tựa lưng mà đứng, vừa vặn mà ép buộc Đinh Hương không ở trước mặt. 

Trong phòng đốt huân hương, hương thơm tản ra như có như không mùi vị của hoa cỏ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play