*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trên thế gian này, có một thứ được gọi là duyên số.
Nhìn không tới, sẽ không được nhưng đó là một trong những điều tuyệt vời nhất trên thế gian.
Chỉ cần có duyên phận, có thể vượt qua ngàn núi sông, vượt qua muôn vàn chướng ngại vật, tuyệt không thể tả nổi. Ta cùng với Băng Cơ, đại khái chính là như vậy.
Cho dù khi bánh răng của vận mệnh chậm rãi chuyển động, loanh quanh luẩn quẩn rồi chúng ta như cũ vẫn bước lại gần nhau.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Băng Cơ, nàng đã rất có khả năng ăn nói, dùng lời lẽ sắc bén của mình mà phản bác lại sứ thần Nam Chiếu khiến ông ta á khẩu không trả lời được, ta đã nói, nha đầu này ngàn vạn lần không thể trêu chọc được. Thế rồi ai mà biết được, hoàng tổ mẫu đã đem nàng gả cho ta, và nàng trở thành Phong Vương Phi của ta.
Đối với ta mà nói, nữ nhân có thể có nhưng cũng có thể không, thậm chí còn là sự trói buộc rườm rà, thanh phong kiểm trong tay vẫn là điều quan trọng nhất. Nhắc tới liền cảm thấy đau đầu.
Đám người Thẩm Phong Vân ồn ào thúc giục ta dẫn bọn hắn đi gặp Phong Vương Phi tương lai một lần. Lúc đó, ta vừa mới biết về tổ chức Phi Ưng Vệ, trong lòng lúc ấy đâu đâu cũng thấy đánh đánh giết giết, đối với Lãnh Băng Cơ không hề có chút hứng thú nào.
Tháng ba hoa tử đằng nở, mưa xuân lất phất, ta giả làm Phi Ưng Vệ, trà trộn vào nội bộ bên trong của bọn chúng để lần theo dấu vết của Ưng Hoàng giáo chủ. Một đường đến am Nam Sơn Ni thì không thấy dấu vết của hắn ta đâu nữa. Trong lúc nhìn xung quanh tìm kiếm thì nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đêm hôm qua tới am Nam Sơn Ni để cầu phúc đang xông vào trong đại điện.
Ta nhất thời trong tình thế cấp bách chỉ có thể núp sau tượng đá Nữ Oa.
Ai biết rằng đàn hương của nàng thực sự đã bị đánh tráo, sau khi được thắp lên, hương khí bay lượn lờ, ta cùng nàng đang ở giữa chỗ thuốc này.
Bên trong am Nam Sơn Ni có rất nhiều nguy hiểm, ta không thể phân biệt được đây rốt cuộc có phải là cái bẫy do thuộc hạ của Phi Ưng Vệ giăng ra hay không, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Băng Cơ nghe thấy bên ngoài điện truyền đến những cuộc nói chuyện thô tục, liền hoảng sợ trốn tránh ra sau, trong tình thế cấp bách sắp bị bại lộ, ta vội vàng dập tắt ánh nến trong am, đưa Băng Cơ rời khỏi chính điện, và đi thẳng đến phía sau núi.
Dưới những bông hoa tử đằng, chim hoàng oanh và chim yến thay nhau hót líu lo, ta cùng nàng mây mưa tạo nên một đêm vố cùng vui vẻ.
Ta hỏi nàng là nữ nhi nhà nào, giọng nàng nhỏ vụn và liên tục đứt quãng: “Lãnh Băng.”, rồi liền đứt quãng.
Đáng tiếc là ngày hôm đó sắc trời tối đen, ta nhìn không rõ dung mạo của Băng Cơ, chỉ trong lúc sấm sét lóe lên mới thấy được xích liên ẩn ký trên ngực nàng.
Ta không biết xích liên ẩn ký kia giống như nữ nhân của nhà Thủ cung sa, chỉ cho rằng đây là vết bớt chu sa, đem nó xem như là một giọt máu của người mình yêu quý nhất mà cất giấu kỹ trong lòng.
Sau đó Băng Cơ không chịu nổi liền hôn mê bất tỉnh. Ta đem nàng trở về âm Nam Sơn Ni, vốn là muốn đợi nàng tỉnh lại, hỏi thân phận, đến nhà hỏi cưới và có trách nhiệm với nàng. Nhưng vào đúng dịp đó, ta lần thứ hai nhìn thấy bóng dáng của Ưng Hoàng giáo chủ.
Ta theo dõi hắn ta lâu như vậy, cuối cùng cũng nắm được manh mối của hắn. Lúc đó cũng không còn nhớ đến Lãnh Băng Cơ đang hôn mê bất tỉnh, liền đặt hàng vào trong hiên nhà ổn định rồi liền vội vã rời đi. Một đường bám theo Tê Cảnh Vân ra khỏi am Nam Sơn Ni đồng thời cùng hắn ta chiến đấu.
Hai người chúng ta cùng nhau lớn lên, lúc đó nhìn ra manh mối võ công của hắn liền hoài nghi thân phận của hắn ta. Nhưng vào lúc đó, Tề Cảnh Vân đang ở rất xa khu Tây Vực nên ta liền phủ định suy đoán của chính mình.
Vào thời điểm đó, am Nam Sơn Ni là manh mối duy nhất ta có về Phi Ưng Vệ, và đó là nơi liên lạc duy nhất giữa bọn chúng và người Nam Chiểu. Nếu ta đi đến am Nam Sơn Ni một chuyển mà tin tức bị lộ ra ngoài chắc chắn sẽ gây bứt dây động rừng. Ai biết được, hợp hoàn tán đêm đó đến từ đâu? Có phải là quỷ kế của Ưng Hoàng giáo chủ hay không?
Mà trong am Nam Sơn Ni, toàn là người của Phi Ưng Vệ, ta không thể gióng trống khua chiêng mà chạy đến để tra hỏi thân phận của Băng Cơ nên đã cử người đóng giả thành khách hành hương để hỏi thăm nữ tu ở am Nam Sơn Ni. Người ở trong am Nam Sơn Ni nói với ta rằng khách hành hương trọ lại am Nam Sơn Ni chính là là Kim di nương cùng với Nhị tiểu thư Lãnh Băng Nguyệt của Tương phủ.
Ta thậm chí không biết rằng đêm đó Băng Cơ cũng có mặt ở am Nam Sơn Ni. Cho nên ta chỉ có thể dựa vào ấn tượng lần
trước mà cho rằng người cùng ta đi núi vũ dưới cây tử đẳng chính là Lãnh Bằng Nguyệt.
Ta đã tự mình đích thân đến Tưởng phủ để chứng thực, và kết quả là tình cờ thấy Băng Cơ đẩy Lãnh Băng Nguyệt rơi xuống nước. Lãnh Băng Nguyệt quần áo xộc xệch, trên ngực có Xích Luyện Thủ Cung, liền không nghi ngờ mà xác định chính là nàng ta.
Ta lập tức cứu Lãnh Bằng Nguyệt lên, nàng ta vẫn đang còn bộ dạng kinh hồn bạt vía và kiềm nén cơn giận. Lúc đó ta chỉ cảm thấy rằng Băng Cơ dựa vào thân phận đích nữ của mình mà không khỏi có chút quá kiêu ngạo và bướng bỉnh, thêm vào đó, Lãnh Tướng là phụ thân của nàng rõ ràng cũng không hài lòng với nàng, điều này có thể khẳng định nhân phẩm ngày thường của nàng một lời khó nói hết.
Vì vậy, ta cố ý muốn từ bỏ cuộc hôn sự này và tìm một cuộc hôn sự khác, tiếc rằng ta không đạt được như ý nguyện, trong lòng chỉ cảm thấy giận, lòng phản nghịch càng thêm nặng nề.
Vào ngày đại hôn, Băng Cơ tự tử, lương y trong phủ chẩn đoán bệnh liền phát hiện nàng đang mang thai.
Miệng mồm lanh lợi, kiêu ngạo, bướng bỉnh, nói năng tùy tiện, và tâm địa độc ác. Đó là tất cả ấn tượng ban đầu của ta về Băng Cơ. Làm thế nào ta có thể để một người nữ nhân như vậy vào cửa làm bẩn danh tiếng của Kỳ vương phủ?
Nhưng mà vì bộ mặt của Tướng phủ mà ta chưa từng làm ầm lên. Đây chính là phạm tội khi quân, nếu nàng không hoàn hảo, chưa kết hôn mà đã mang thai, chuyện này lộ ra ngoài thì cho dù bảo toàn được tính mạng thì cả đời cũng kết thúc.
So sánh với một sinh mệnh, ta cảm thấy chính mình cho dù là bị người đời soi mói, nói ta sủng thiếp diệt thế thì cái này hy sinh cũng là đáng giá.
Nhìn một người với tâm lý vô cùng ghê tởm, bất kể nàng nói cái gì hay làm cái gì cũng đều là sai. Cho dù ngày ấy nàng một tay ngân châm kinh thiên động địa mà cứu mạng ngoại tổ mẫu thì ta cũng cho rằng nàng có dụng ý khác. Đợi nàng tỉnh lại sau cơn hôn mê, liền không chờ nổi mà tiến cung và rời xa nàng.
Trên đường, nàng không thể cứu được mạng của phu nhân tự sát mà đau buồn đến rơi lệ, tức giận với đám đông đang vây xem mà không ngừng vừa khóc vừa chất vấn bọn họ. Lúc đó, tâm lý của ta giống như bị đánh một nhát búa nặng nề.
Ta từ nhỏ liền sống trong một xã hội như thế này, nam tôn nữ ti, danh tiết của nữ tử lớn như trời, vẫn chưa cảm thấy có cái gì là không bình thường.
Nhưng một người nữ tử lương thiện và trường nghĩa như vậy không nên bởi vì chuyện mất trinh tiết mà muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Vì vậy, lần đầu tiên ta ở trước mặt mẫu phi mà nói dối.
Bây giờ nghĩ lại, ta càng thêm tin tưởng vào việc lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm, giữa người với người, chính là một sự hấp dẫn của duyên phận. Đôi khi, liếc mắt một cái liền có thể cùng nhau cả đời, lúc đó ta đối với Băng Cơ ánh mắt nhìn cũng đã khác. Chính là không chịu thừa nhận, một mực rối rắm, một mực tìm kiếm những sai lầm của nàng, tìm kiếm một lý do để không yêu mến một nữ nhân không tự trân trọng bản thân mình.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn bại trước nàng, bại trước trái tim của chính mình. Ta không thể nhớ rõ mình bắt đầu động tâm từ khi nào. Bởi vì cùng nàng sống chung với nhau, từng chút từng chút một mà tích tụ lại, cảm giác đó đều là tim đập thình thịch.
Nàng giống như là một viên ngọc quý bị phủ bởi bụi, khi đem lau đi lớp bụi ấy thì ánh sáng rực rỡ cũng đủ để làm cho tất cả những người xung quanh nàng đang buồn bã đều phải thay đổi sắc mặt.
Từng bước một, mặc dù nàng bước đi khó khăn, nhưng lại sống một cuộc sống tuyệt vời, nàng vừa không chịu khuất phục mà cũng vừa kiêu hãnh, tươi sáng mà khiêm tốn, chân thật mà không giả tạo, và lặng lẽ chinh phục tất cả những người xung quanh bằng sức hấp dẫn độc đáo của mình, cũng bao gồm cả ta.
Ta cảm thấy được rằng mỗi lần nàng đến gần, đó đều là sự mong đợi của ta. Khi nàng dùng đầu ngón tay để vuốt ve sau lưng ta, trái tim của ta đều run rẩy, và khi chính miệng nàng lần đầu tiên lên tiếng để hòa giải với ta, ta cảm thấy trong lòng khó có thể kiềm chế được sự vui mừng.
Lần nào ta cũng đều giả vờ bình tĩnh như vậy, nhưng chỉ có trời mới biết rằng khi nàng đến bên cạnh ta, đôi mắt xám của ta cũng liền trở nên khác lạ.
Sự yêu thích chính là một sa mạc, từ từ mà tích tụ lại. Niềm yêu thích của ta dành cho nàng, theo mỗi một lần động tâm đã bất tri bất giác đã gom lại thành một vùng sa mạc bao la rộng lớn.
Lần đầu tiên thích một người, ta cái gì cũng đều không hiểu, thậm chí ta còn không hiểu đây chính là đang thích một người. Không biết chính mình thích nàng vì điều gì, chỉ biết là nàng là lý do để ta không thích người khác.
Độc đoản muốn giữ lấy, không cho phép người khác liếc mắt nhìn nàng và cũng không muốn nàng liếc mắt nhìn người khác. Vì vậy, khi ta biết rằng Tề Cảnh Vân thể nhưng lại dám mang theo nàng đến Lâm Lang Các để xem pháo hoa thì ta đã hoàn toàn mất kiểm soát