*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thái hậu và hoàng đế ở trong cung cũng sốt ruột, ngồi không yên cho nên đã giá lâm đến vương phủ. Hoàng đế ở lại sảnh trước còn Thái hậu thì đi thẳng vào hậu viện đằng sau, chân còn chưa đi đến nơi dù không nghe thấy tiếng sản phụ kêu nhưng mà lại nghe thấy một đồng người ở bên ngoài hô to gọi nhỏ, có chút lo lắng.
Huệ tần đứng dậy tóm tắt ngắn gọn việc Lãnh Băng Cơ tự đề cử chính mình vào phòng sinh, sau đó lại mổ bụng của Duệ Vương Phi ra.
Tuổi tác Thái hậu dù đã lớn nhưng cũng chưa từng nghe đến chuyện máu tanh như vậy cho nên cũng vô cùng sợ hãi.
“Phong Vương Phi là một người giỏi về y thuật. Hơn nữa, nàng và Duệ Vương phi không thì không oán, cho nên sẽ không bao giờ hạ độc thủ. Các ngươi đừng nói vội, cứ để cho ai gia hỏi một chút.”
Mọi người cuống quít tránh đường, Thái hậu đi về phía cửa sổ, chưa kịp hỏi thăm thì đã nghe thấy tiếng oa oa” của trẻ nhỏ khóc truyền ra. Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng mà trong sân đã yên tĩnh lại cho nên mọi người đều nghe rất rõ.
"Sinh rồi sao?” Hiền tần bán tính bán nghi hỏi.
“Nhất định là sinh ra rồi!” Lục Vu là người đầu tiên hưng phấn suýt chút nữa nhảy dựng lên, nàng tự mình đến mời Lãnh Bằng Cơ đến, nếu như tẩu tẩu của nàng ta có chuyện gì không hay xảy ra thì chính nàng ta cũng là người có tội, cho nên trong lòng vô cùng lo lắng. Khi âm thanh tiếng khóc nỉ non của hài tử truyền ra thì giống như là miệng cống cũng được mở ra, đại hồng thủy trút xuống, trong lòng nàng ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Khi Thái hậu đến một lần nữa thì đứa nhỏ liền thiếu kiên nhẫn mà lập tức sinh ra, vẫn là Thái hậu nương nương uy nghi rung động” Hiền tần nịnh nọt Thái hậu.
“Là bé trai hay bé gái?" Trong lòng Thái hậu vô cùng hưởng thụ, đi ra phía cửa sổ mở ra nhìn: “Mau ôm đến đây cho ta nhìn xem”
Bà đỡ vừa mới thêm mắm thêm muối lại vội vàng chạy đến báo: “Chúc mừng chúc mừng là một tiểu quận chúa. Kỳ vương phi nói hài tử sinh non cho nên thân thể suy nhược, tạm thời không thể ôm ra ngoài gặp người”
Trong sân có người thất vọng, có người thở phào nhẹ nhõm.
Mẫu thân của Ngọc Lan đã tỉnh dậy được một lát, giọng nói run run hỏi: “Vậy Ngọc Lan của ta đâu?”
Bà đỡ quay mặt liếc nhìn: “Phong Vương phi đang may lại vết thương ở bụng cho Vương phi, vương phi vẫn chưa tỉnh nhưng nhìn qua thì thấy sẽ không có chuyện gì xảy ra”
Hỉ công công an ủi nói: “Lão nô tin vào y thuật của Kỳ vương phi, Thái hậu nương nương cũng đừng quá lo lắng, một lát nữa Duệ Vương phi sẽ tính thôi.”
Không biết có phải nguyên nhân là do lời này của Hỉ công công nói hay là do hài tử bình an đến với thế gian là một chuyện vui mừng cho nên tất cả mọi người ở trong sân đang từ trạng thái căng thẳng thì cũng đều thả lỏng, đều nhao nhao đến an ủi.
Lãnh Băng Cơ cuối cùng cũng đã xong, đầu đầy mồ hôi, toàn thân đều ẩm ướt dính mồ hôi, quần áo dính sát cơ thể, hơn nữa chiếc giường này lại thấp cho nên nàng luôn phải khom người xuống, trong lúc nhất thời muốn đứng thẳng lên thì hơi khó khăn. Nàng dựa và giường thở hổn hển vài cái, sau đó rửa sạch tay vịn eo đi ra bên ngoài.
Tảng đá trong lòng mọi người cuối cùng cũng rơi xuống, trong lúc nhất thời tất cả mọi người kể cả người nhà của Duệ Vương phi cũng mang ơn của Lãnh Bằng Cơ..
Tin vui này truyền đến tiền viện, mặc dù hoàng đế có chút thất vọng, không được bế kim tôn, nhưng đây cũng là một tin vui, cho nên tại chỗ đã ban tên cho tiểu quận chúa: “Tinh Vân”, mang hàm ý đó là sự may mắn, cũng như chính là bạn thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu và nhân sâm tổ yến, các loại cống phẩm.
Hiền tần có hai đứa cháu gái cho nên hoàng đế nhất thời cao hứng, truyền khẩu dụ tấn vị cho nàng ta, từ vị trí Hiền tần lên Hiền phi.
Lãnh Băng Cơ có công lao lớn nhất cho nên lúc nhất thời hoàng đế cũng không biết nên ban thưởng như thế nào cho phải, vừa nhìn xung quanh đã thấy đôi mắt trông mong của Mộ Dung Phong nhìn về phía hậu viện, trong lòng hoàng để lo lắng cho nàng mà nhớ tới vài tháng trước hắn còn ầm ĩ đòi hưu thế, Thái hậu vừa nhìn thấy hắn tiến cung thì liền đi vòng qua chỗ khác, trong lòng “hừ” một tiếng.
Tìm cho người một nương tử tốt như vậy, thế mà người vẫn không biết dừng lại. Cứ dăm ba ngày lại không có việc gì làm lại gây phiền toái cho trẫm.
Thuận tay ở một bên bẻ lấy một cành trúc to bằng ngón tay, ném vào trong ngực của Mộ Dung Phong nói: “Ban cho con dâu thứ ba một cây roi thuần phu, quản lý toàn bộ vương phủ, nếu ai không nghe lời thì trực tiếp đánh, đánh đến bao giờ nghe lời mới thôi”.
Khuôn mặt của Mộ Dung Phong lập tức suy sụp, phụ hoàng nói ban thưởng liền ban thưởng, mà không đặt cái tên nào dễ nghe hơn, tại sao lại gọi là "roi thuần phu” chứ?
Chính mình đường đường là một vương gia chiến thần võ nghệ vô địch vậy mà lại bị thê tử cầm roi trúc đánh, như vậy thì uy nghiệm của mình ở đâu? Về sau còn khiến cho ai phục tùng theo lời mình chứ?
Đuôi mắt của hoàng đế nhàn nhạt mà nhìn qua chiếc cột dày ở trên mái đình, rất nhiệt tình mà hỏi Mộ Dung Phong: “Nhìn dáng vẻ của người thì hình như người thấy quà ban thưởng của trẫm còn hơi nhỏ, có phải nghĩ cây roi trúc này quá nhỏ cho nên không dùng được phải không? Mà ở đây cũng có rất nhiều thứ khác nữa”.
Mộ Dung Phong làm sao mà dám nói chữ “không” nữa, cây roi này có một điểm đó chính là độ bền của nó, chính bản thân hắn khẽ cắn răng dồn sức lại còn có thể làm nó nát, nhưng nếu như đổi thành chày gỗ thì cả đời này hắn đều khởi nghĩ đến chuyện trở mình, không chừng chiếc chày gỗ đó còn có thể trở thành đồ gia truyền.
Không chỉ phải cầm lấy nó mà ngược lại còn phải làm trái với lương tâm là phải tạ ơn.
Tất cả những người ở xung quanh nhìn cũng phải cúi đầu nhún vai, ai cũng có chút buồn cười. Chẳng qua là đang có mặt của Hoàng đế ở đây cho nên không có ai dám quá suồng sã trêu đùa hắn, nhưng mà trong lòng cũng cực kỳ hâm mộ, cảm thấy trong lòng đau xót.
Tuy nói chỉ là một đoạn trúc nhỏ, nhưng chính là vật được ngự ban, nó không chỉ quan trọng ở trong gia đình mà khi người khác nhìn thấy cũng phải kính nể, đây chính là sự tán thưởng của hoàng đế dành cho Lãnh Băng Cơ.
Đến lúc đó, một đóa bạch liên hoa ở trong phủ, không phải mà là mỹ nhân Tiêu xinh đẹp sẽ phải bị thanh trúc này phá nát từng cánh hoa rồi.
Nếu như ta không giáo huấn lại bọn người đó để cho chúng nhìn xem hoa đào nở thì có lẽ bọn chúng cũng không bao giờ biết được tại sao hoa lại có màu hồng như vậy.
Vị cha chồng này thật sự là vô cùng sáng suốt, tuệ nhân thực sự là anh minh, khó trách có thể làm được hoàng đế. Nhưng mà Mộ Dung Phong lại ngớ ngẩn đi từ chối lòng tốt của hoàng đế, lại không nhận cái chày gỗ kia?
Chẳng lẽ hắn sợ cơ thể mình yếu đuối không thể vác cây gậy kia hay sao? Xem ra, khi nào có thời điểm thì nàng phải biểu diễn một thân võ nghệ cho hắn xem mới được.
- -----------------