*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lãnh Bằng Cơ gật đầu, không hề có một chút khách sáo liền kéo tấm vải ra đi vào trong phòng sinh.

Một bước đi vào, lập tức cảm nhận được mùi vị gay mũi của máu, còn có cửa sổ thì đóng chặt, trong phòng thì oi bức, cho nên mùi vị này càng khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Lãnh Băng Cơ cố gắng chịu đựng sự khó chịu, đi đến trước giường của Duệ Vương Phi, nhìn thấy toàn thân nàng ta là mồ hôi đầm đìa, mái tóc đen đã ướt đẫm, bị mồ hôi đổ lên khiến cho những sợi tóc đều dính sát vào mặt. Sắc mặt của nàng ta trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, chỉ còn chiếc mũi đang mấp máy thở, còn có tiếng rên rỉ yếu ớt, chứng minh là thai phụ vẫn đang còn hơi thở.

Lãnh Bằng Cơ lập tức mở chiếc nhẫn không gian ra, sau đó tiến hành kiểm tra cho nàng ta.

Tử cung co rút lại trở nên rất yếu, khung chậu quả nhỏ, cổ tử cung mở chưa đủ lớn, dây rốn quấn quanh cổ, quan trọng nhất là vị trí của bào thai bị sai lệch, chính là thai ngồi! Bờ mông của thai nhi hướng xuống dưới!”

Nhiều nhân tố bất lợi tổng hợp lại như vậy thì tỷ lệ có thể sinh được bằng cách tự nhiên của thai phụ là rất khó. Kéo dài xuống phía dưới chính là nước ối đục ngầu, nếu như thai nhi vào sản đạo thì sẽ hít thở không thông và gặp rất nhiều nguy hiểm.

Nàng đi lên xem xét tình huống của thai phụ, Duệ Vương phi giật mình một cái rồi mở mắt ra, vừa nhìn thấy nàng thì lập tức hừ nhẹ một tiếng, uốn éo quay mặt đi.

“Ngươi tới đây làm cái gì?”

"Đỡ đẻ”

Duệ Vương phi cố hết sức nâng cánh tay của mình lên: “Ngươi không cần phải tới đây giả mù mưa sa làm người tốt. Mau đi ra ngoài!”

Lãnh Băng Cơ cau mày nói: “Còn có sức lực để bắt bẻ tốt xấu đại phu thì xem ra một lúc nữa vẫn không chết được. Ta cũng không quá vội, phải đợi đến khi người nuốt hết mấy khẩu khí này thì sau đó cứu hài tử của người ra là tốt rồi”

"Ta không cần người phải quan tâm!” Duệ Vương Phi cắn chặt hàm răng nghiến răng nghiến lợi nói: “Một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc, đồi phong bại tục, không biết liêm sỉ, ta khinh thường ngươi! Ở đây đã có bà đỡ rồi!”

Lãnh Băng Cơ cảm thấy vô cùng tức giận, chính mình còn đang đi hưởng tuần trăng mật lại phải trở về đây cứu người, không những không được cảm kích mà còn bị người ta ghét bỏ.

Trên thế giới này, tóm lại là nữ nhân có bao nhiêu cổ hủ lạc hậu, mặc dù có đanh đá như Duệ Vương phi dù sắp chết đến nơi mà cũng không để cho đại phu vào khám, còn sợ chính mình khi cứu được nàng ta sẽ khiến thanh danh của nàng ta bị ô uế.

Khó trách ở ngoài sân lại có nhiều người bỏ qua tính mạng của nàng ta, đúng là không trách được người khác mà, chỉ là chính nàng ta làm cho mình trở nên như vậy.

Nếu không phải do Lục Vụ năn nỉ nàng mong nàng cứu chữa thì tội gì nàng lại phải ở đây chịu mắng?

Lãnh Băng Cơ lạnh lùng nhìn sang nàng ta nói: “Để cho bà đỡ cứu ngươi sao? Ngươi được cứu như thế nào đây? Mấy chén dầu thầu và thuốc dễ sinh ngươi cũng đều bịt mũi uống cà rồi, nhưng người có biết sau đó mình sẽ bị rong huyết không? Máu trong toàn thân người đều chảy hết đi, sau đó mạng của ngươi cũng không giữ được nữa.



Lãnh Băng Cơ hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, đi đến trước cửa thì liền kiên định hỏi lại một lần nữa: “Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi muốn chết hay là muốn sống?”

Vào khoảng khắc khi nàng quay người thì Duệ Vương phi liền thực sự cảm thấy hối hận: "Ta muốn sống nhưng mà đứa trẻ cũng phải sống!”

“Vậy thì nói nhảm ít thôi, người nhiều lời thêm một chữ thì hài tử sẽ tăng thêm một chút nguy hiểm”

Duệ Vương phi lập tức yên lặng: "Ta cũng chỉ muốn hỏi câu này thôi, thực sự là người có thể cứu cả ta và hài tử sao?”

“Nếu không thì ta ở chỗ này của người chỉ để tán gẫu thôi sao?”

Đến con sâu còn sợ cái kén phải sống tạm bợ, huống chi Duệ Vương phi cũng sắp làm mẹ, Lãnh Băng Cơ lại nói thẳng ra mấy câu đâm sâu vào lòng của nàng ta như vậy, tình mẫu tử đã khiến cho dục vọng sống của nàng ta tăng lên, nàng ta cắn chặt hàm răng của mình nói: “Được!”.

Cái gì cũng đừng nói nữa. Cả hai người đều có tính tình nóng nảy, Lãnh Bằng Cơ sai mấy người trong phòng sinh, bắt đầu chuẩn bị đồ trước khi tiến hành.

Tất cả những người bên ngoài sân đều cảm thấy sốt ruột, sai người vào trong hỏi, Lãnh Băng Cơ chỉ lạnh lùng ném ra vài chữ: “Có thể cứu chữa!”.

Vụ phó tướng đã mang hòm thuốc tới, Lãnh Băng Cơ cho những người không có phận sự lui ra ngoài, chỉ để lại hai bà đỡ có kinh nghiệm ở trong phòng, dặn dò Duệ Vương và Lục Vu phải canh giữ cửa phòng không được cho người khác đi vào quấy rầy.

Một người cầm dao giải phẫu cũng không hề dễ dàng, một khi nảy sinh tình huống cũng không có người trợ thủ.

Nhất là loại mổ ở trong phòng như thế này, nói tương đối thì tỉ lệ bị nhiễm trùng là tương đối cao, cho nên trong quá trình thực hiện không được phép để xảy ra sơ sót nào. Lãnh Băng Cơ không thể không bình ổn cơ thể, sau đó hình dung cả quá trình một lần trong đầu, sau đó tóm tắt đơn giản quá trình cứu chữa của mình nói cho hai bà đỡ.

Hai bà đỡ có kinh nghiệm phong phú đã từng nghe qua việc mổ bụng lấy hài tử, nhưng mà ai cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, cho nên vô cùng hoảng hốt, tay chân đều run.

Lãnh Băng Cơ thử máu cho Duệ Vương Phi, kiểm tra trước độ tốt xấu của máu, lo trước để tránh xảy ra sai sót. Sau đó đầu vào đấy mà đi lấy thuốc, bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể, loại bỏ tất cả độc tố trong cơ thể, hạ ống nước tiểu, bắt đầu gây tê rồi mổ bụng.

Ở bên ngoài có một đám người đang chờ, vừa rồi còn nghe thấy tiếng gọi dài tiếng gọi ngắn của Duệ Vương Phi nhưng bây giờ thì không còn động tĩnh gì nữa, vì vậy khó tránh khỏi trong lòng nảy sinh sự lo lắng, tất cả đều nhao nhao đến cửa phòng muốn biết có chuyện gì xảy ra.

Bà đỡ họ Lưu kia bị đuổi ra khỏi phòng sinh, e sợ bị mọi người khinh thường cho nên thêm mắm thêm muối nói thêm vài câu bẩn thỉu khiến cho tất cả mọi người càng thêm lo lắng.

Nhà mẹ đẻ của Vương Phi đối với y thuật của Lãnh Băng Cơ thì vô cùng nghi ngờ, Hiền tần và Duệ Vương cũng không hiểu rõ ngọn nguồn. Nhất là vừa rồi Lãnh Băng Cơ đã thẳng thắn nói ra nàng sẽ không đỡ đẻ, cho nên trong lúc nhất thời tất cả đều bàn luận sôi nổi.

Cũng không biết là ai, ở trong đám người lại thì thầm một câu nói ra một câu: “Nghe nói Phong Vương phi cũng đang mang thai, nghe nói là chỉ kém mấy tháng mà thôi.”

Một câu này đã kéo căng chiếc dây cung trong lòng mọi người, mọi người đều liếc nhìn nhau, nhưng mà cũng không có ai nói rõ, tất cả không hẹn mà cũng có chung một suy nghĩ.

Mộ Dung Phong đã dặn dò nàng chỉ làm theo đúng khả năng của mình, lòng tốt của mình chưa chắc sẽ được tất cả mọi người cảm kích, sẽ luôn có những tiểu nhân âm thầm phỏng đoán mình có tâm tư xấu hay ác ý gì.

Sự tranh chấp ngôi vị hoàng đế trong hoàng tộc là vô cùng quan trọng. Cuối cùng Duệ Vương cũng không còn kiên nhẫn được nữa mà “bang bang” gõ cửa phòng.

Vừa mới giải phẫu được một nửa, cho nên Lãnh Băng Cơ cũng không rảnh mà phần thân, nàng cũng không có phản ứng gì.

Mọi người ở ngoài càng thêm nóng vội, tiếng gõ cửa càng trở nên dồn dập.

Cái động tĩnh này rất dễ khiến cho người khác bị phân tâm, hơn nữa còn phập phồng không yên, Lãnh Băng Cơ không ra tay được, chỉ có thể phân phó bà đỡ đang ở một bên trợ thủ đi ra bên ngoài nói một tiếng, để cho mọi người ở bên ngoài yên tâm.

Bà tử này vô cùng nhát gan, nhìn thấy Lãnh Băng Cơ dùng con dao rạch bụng của Duệ Vương Phi ra thì đã sớm sợ đến mức kinh hồn bạt vía, hai chân cũng không thể tiếp tục đứng thẳng, há miệng run rẩy đi ra phía cửa sổ nói chuyện.



“Đây là thế nào, sao lại kêu loạn hết lên như vậy?”

Ở bên ngoài viện có người trầm giọng quát hỏi.

Mọi người đều quay người lại "phần phật” rồi đồng loạt quỳ xuống.

- -----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play