“... Ta tưởng giáo chủ phu nhân qua nhiều năm sẽ trưởng thành hơn, nhưng không ngờ vẫn quá chủ quan rồi.” Masamune ôm thân hình thon gọn của Luo Hao vào trong lòng, bàn tay để lên bụng nữ giáo chủ.

Đừng hiểu lầm, hắn chưa định làm gì ở đây.

“Thay quần áo để không lộ ra vết thương? Rốt cuộc thì giáo chủ phu nhân nghĩ cái gì?”

Thanh niên tóc đen vừa bực mình vừa buồn cười, vận chuyển ma thuật để chữa thương cho Luo Hao.

Cảm nhận miệng vết thương đã được xử lý qua bây giờ lại bắt đầu có cảm giác ngứa, vẻ ửng đỏ thoáng qua rồi biến mất trên gương mặt của nữ giáo chủ.

Cảm giác này nàng đã rất lâu không có được.

“Các vết thương này quá sâu, giống như là bị [kiếm] cắt ra... Là do tên Thí Thần Giả nào với quyền năng của [kiếm] sao?”

Hắn nhẹ giọng hỏi.

Dù đặt ra câu hỏi, nhưng Masamune cũng đã biết câu trả lời - Thí Thần Giả ở thời kỳ hiện đại cũng chỉ có một tên ngu ngốc tóc vàng là dùng kiếm.

“Là một tên hậu bối, đến từ Italy.” Nữ giáo chủ cũng không giấu giếm. “Kiếm kỹ của hắn rất không tệ, gần đạt đến trình độ của ta. Nhưng các loại võ thuật khác thì vô cùng tệ hại.”

“Ha ha... Đúng là không mấy ai xứng đáng được giáo chủ phu nhân khen ngợi. Có lẽ ta cũng nên đến xem vị Thí Thần Giả hậu bối này xuất sắc như thế nào.”

Tiếng cười của hắn khiến nhiệt độ giảm vài độ.

Masamune không có ác cảm với Salvatore Doni, thậm chí còn khá ưa thích nhân vật này trong cốt truyện. Nhưng mà dám làm bị thương giáo chủ phu nhân của ta?

“Không có ý gì, phu quân. Nhưng hiện nay ngươi có mấy quyền năng?” Nữ giáo chủ liếc mắt nhìn thanh niên,

“... Hai.”

“Ta bây giờ có bảy, phu quân.” Luo Hao dùng bàn tay vuốt ve gương mặt của Masamune. “Dù số lượng quyền năng không quan trọng bằng cách ứng dụng, nhưng ít quyền năng sẽ khiến ngươi rơi vào bất lợi.”

“...”

“Tên hậu bôi kia có tên là [Kiếm chi Vương] Salvatore Doni, hắn cũng có quyền năng để ép đối thủ phải chiến đấu ở cự ly gần. Phu quân có chắc chắn chiến thắng được hắn?”

“...” Thật khó chịu. Bị giáo chủ phu nhân thuyết giáo.

Không thể không nói là trong tất cả sáu vị Thí Thần Giả còn lại, Salvatore Doni đúng là kẻ phiền phức nhất đối với Masamune.

Hắn cũng có quyền năng [thân thể thép], có quyền năng [kiếm] để tấn công cự ly xa hoặc gần. Nếu chỉ có hai quyền năng này thì thôi, Masamune từng đánh nhau với Ma Vương Mười Mệnh cũng có đủ loại quyền năng tương tự, nhưng chết người nhất vẫn là [Lời Nguyền Cuồng Loạn].

Quyền năng chiếm đoạt từ Thần Rượu Hi Lạp Dionysus, có thể trực tiếp khiến các quyền năng cùng ma thuật của cả hắn lẫn kẻ địch mất khống chế trong cự ly gần, ép hai bên phải trực tiếp sử dụng võ thuật để cận chiến.

Nếu dùng với Luo Hao đương nhiên là đang tìm đường chết, nhưng dùng với Masamune...

Thật là khó chịu.

Chiến thuật của Masamune thực ra rất đơn giản: Khi chiến đấu với kẻ địch mạnh, chuẩn bị ma lực để triệu hồi [Ma thuật pháo đài] bằng [Không Tưởng Hiện Thực Hoá], sau đó kết hợp cùng hai quyền năng tấn công của hắn để tiêu diệt kẻ địch trước khi kẻ địch phá được thần điện.

Nhưng [Lời Nguyền Cuồng Loạn] rất có khả năng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến [Không Tưởng Hiện Thực Hoá]... Trừ khi hắn có thể cường hoá liên kết của mình với [thiên nhiên].

Thanh niên tóc đen chẹp miệng, dùng bàn tay cảm nhận da thịt bóng loáng mịn màng dưới lớp áo lụa của Luo Hao, nói sang chuyện khác:

“Bây giờ phu nhân vẫn ở lại Lư Sơn sao?”

“... Sao phu quân biết là ta ở Lư Sơn?” Luo Hao híp mắt.

Hỏng bét.

Hắn biết đương nhiên là do Aisha kể. Trong thời gian đi du lịch quá khứ cùng tu nữ, nàng cũng cập nhật rất nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian mà hắn không có ở đây.

×— QUẢNG CÁO —

Lỡ mồm rồi.

“Hừm, Aisha thành công dùng [Hành Lang Tinh Linh] để kêu gọi ta thức tỉnh, nhờ đó mới có thể trả lời lại lời [triệu hồi] của phu nhân. Tu nữ kia cũng có nói với ta một số việc đã xảy ra trong thời gian mà ta không ở đây.”

“Ồ? Vậy sao?” Luo Hao cười như không phải cười. “Vậy thì tên tu nữ phiền phức mà ngu xuẩn kia đang ở đâu rồi?”

“Chắc là đang kẹt trong quyền năng [Hành Lang Tinh Linh] của nàng a.” Thanh niên tóc đen nhún vai.

Sau khi tiến vào [Hành Lang Tinh Linh], hắn cùng Aisha được chuyển đến vùng đất của Tinh Linh ở Netherworld, sau đó liền tách ra.

Masamune theo chỉ dẫn từ nghi thức mà xuất hiện, còn tu nữ Ấn Độ có lẽ là lại một lần nữa xuất hiện ngẫu nhiên ở nơi nào đó trong thời gian này. Có lẽ sẽ sai lệch một vài ngày, nhưng chắc chắn sẽ không quá lâu.

Vài ngày nữa kiểm tra xem nơi nào xảy ra vấn đề lớn, dân chúng bạo động hoặc là tôn giáo kỳ lạ xuất hiện thì 99% là Aisha làm, không sai vào đâu được.

“Được rồi, cảm ơn phu quân. Vết thương đã khá nhiều, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Nữ giáo chủ đứng dậy vươn vai. Động tác của nàng mềm mại mà tao nhã, khiến Masamune suýt chút nữa không rời mắt được.

Thời gian không hề làm giảm đi sức hấp dẫn của nàng, chỉ giống như là rượu nho càng lên men càng thơm.

“Chúng ta cũng nên về Lư Sơn.”

Nữ giáo chủ ngoảnh mặt lại, nụ cười khiến bông hoa phải nở rộ.

Nàng nhẹ giọng nói:

“Còn có... Phu quân xưng hô tên tu nữ ngu xuẩn kia là [Aisha], thật là thân thiết a.”

...

Thanh niên tóc đen cuối cùng vẫn không thể phán đoán được trong lòng của nữ giáo chủ nghĩ gì khi nói như vậy.

Không giống như là bực bội, Luo Hao chỉ bâng quơ nói một câu, sau đó hoá thành thần thú Bằng, đưa hắn bay về Trung Quốc.

Masamune cũng có thể dùng ma thuật dịch chuyển, nhưng... Vẫn thôi đi, nếu cái gì cũng dùng ma thuật thì sẽ thiếu đi rất nhiều niềm vui.

“... Tại sao chúng ta không đi máy bay?”

“Phu quân biết về những cái ống kim loại bay trên bầu trời kia?”

Giọng nói của nữ giáo chủ truyền đến có chút ngạc nhiên.

“Ta không thích những thứ gọi là công nghệ đó. Chúng chỉ là những vật nhân tạo phá huỷ thiên nhiên, hoàn toàn không có bất kỳ giá trị nghệ thuật hay giá trị văn hoá nào.”

“Được rồi. Mà phu nhân...” Nằm trải dài trên lưng Bằng, cảm nhận được cơn gió vùn vụt lao qua cùng với các đám mây lướt bên cạnh, thanh niên tóc đen khẽ nói: “Có hứng thú sau đó đi tìm các hậu bối để [thu học phí] cùng ta không?”

“...Ta vẫn quen ở Lư Sơn đã lâu, không thích ra ngoài nhiều.”

Nữ giáo chủ ngừng lại một chút rồi trả lời.

Masamune cũng không có suy nghĩ thêm, hắn đoán nữ giáo chủ từ chối là vì không muốn bị tiếng xấu là ỷ đông hiếp yếu.

Hắn nhắm mắt lại, từ từ rơi vào giấc ngủ.

———-

Hai ngày sau.

Tin tức về sự xuất hiện của vị Thí Thần Giả thứ bảy, hoặc đúng hơn là sự tái xuất hiện của vị Thí Thần Giả thứ hai lại tiếp tục tạo nên một cơn địa chấn trong thế giới ma thuật.

×— QUẢNG CÁO —

[Ma Thuật Vương] được [Võ Hiệp Vương] triệu hồi về thế gian từ Ireland, tuyên bố mối quan hệ phu thê của hai người.

Minh chủ của Italy, [Kiếm chi Vương] bị [Võ Hiệp Vương] đánh bại, trọng thương mất tích.

Thí Thần Giả ở châu Mỹ, John Pluto Smith bị [Ma Thuật Vương] mới xuất hiện đánh bại, nghe đồn là đã bị tạm thời tàn phế.

Thủ lĩnh của Royal Arsenal, [Hoàng Tử Đen] Alec trở về Anh Quốc để giải quyết thiệt hại do quyền năng của [Ma Thuật Vương] gây ra.

Đột nhiên chỉ trong một ngày, bố cục của thế giới đã hoàn toàn thay đổi.

Lu Yinghua cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Hai hôm trước hắn bị cử đi một mình ngăn chặn toàn bộ các Đại Kỵ Sĩ của châu Âu, chính bản thân hắn còn cảm thấy đây là một công việc quá khổ cực.

Dù hắn tự tin có thể chiến thắng ba thậm chí là bốn vị Đại Kỵ Sĩ liên thủ, nhưng *** đây là hai mươi vị a!!

Nếu như không phải là hắn đánh du kích, đồng thời các Đại Kỵ Sĩ ở châu Âu cũng không thực sự dám làm hại vị đồ đệ duy nhất của Võ Hiệp Vương, Lu Yinghua tự tin rằng hắn chắc chắn sẽ không thể về được Ngũ Ngục Thánh Giáo.

Sau khi Lu Yinghua vác theo thân hình tàn tạ với đầy vết thương quay trở về Hàng Châu, hắn mới biết được là kế hoạch của sư phụ mình đã thành công.

Mà bây giờ, khi các vết thương trên người đã đỡ hơn nhiều, hắn được sư phụ triệu hồi lên Lư Sơn.

Đó cũng là lý do vì sao mà hắn cảm thấy mình như đang mơ.

Nhìn thiếu nữ tao nhã như tiên nữ giáng trần, một câu ‘đồ đệ ngươi làm rất tốt’, hai câu ‘không hổ là đồ đệ của Luo Hao ta’ trước mặt, Lu Yinghua suýt chút nữa thì cho rằng sư phụ của mình bị đánh tráo.

Không phải là ngài gọi ta lên để đánh cho ta một trận sao? Hoặc để luyện khả năng chống đòn của ta, tiện thể cho ngài đỡ ngứa tay?

Người sư phụ hiền lành từ tốn này là ai a?

May mà EQ của hắn là bị hành hạ đi ra nên cũng có thể coi là cao, không nói lời này ra khỏi miệng.

“Ngươi là đồ đệ mà giáo chủ phu nhân thu nhận? Rất xuất sắc.”

“Đồ đệ Lu Yinghua xin chào sư công! Sư công thiên thu vạn tải, thống nhất giang hồ!”

“... Rốt cuộc thì ta hay Luo Hao thống nhất giang hồ?” Khoé miệng của thanh niên tóc đen giương lên.

“Hai người tuy hai mà một, phân biệt là hoàn toàn không có ý nghĩa!”

Thật là một nhân tài. Không làm quan là quá lãng phí.

Masamune lắc đầu bật cười, sau đó tiếp tục lâng ly trà trên bàn đá, đối diện là nữ giáo chủ tỏ vẻ vô cùng hài lòng với câu trả lời này của đồ đệ.

“Lu Yinghua. Lần này nhiệm vụ của ngươi thực hiện rất tốt, sư phụ có thể cho phép ngươi có được kỳ nghỉ về thăm gia tộc. Đồng thời, ngươi có thể lựa chọn một phần thưởng bất kỳ trong kho chứa đồ của Ngũ Ngục Thánh Giáo.”

Luo Hao nói xong, phát hiện thấy tên đồ đệ đang trợn mắt hốc mồm liền nhíu lại đôi mày liễu của mình.

“Thế nào? Không hài lòng?”

“Không không không không không! Đệ tử cảm ơn sư phụ ban ân! Cảm ơn sư công!”

Vận chuyển khinh công đến mức tột cùng, Lu Yinghua như một cánh én rời khỏi Đại Hán Dương.

Vừa đi, hắn còn vừa thầm thì trong lòng, trên gương mặt có thêm hai hàng lệ.

‘Thời gian cực khổ giờ đã qua!!’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play