Trên thực tế, lời nói này của hắn cũng không phải là thỉnh cầu.

Hai thiếu nữ xinh đẹp bị ma lực vô hình đẩy sang hai bên, mở ra một con đường cho Masamune. Hắn chậm rãi bước qua mặt của Erica cùng Liliana, đến trước ba vị Vu Nữ áo đen.

Nhân cơ hội này, Erica cùng Liliana cũng nhanh chóng lùi về sau, tập trung cùng với các vị Đại Kỵ Sĩ còn lại.

Erica rút ra ma kiếm Cuore di Leone từ mặt đất, nhỏ giọng hỏi thiếu nữ tóc bạc:

“Liliana! Vừa rồi ngươi bị làm sao?”

“Không rõ... Giống như là...” Gương mặt của Liliana vẫn còn đỏ hồng, nhưng vị Đại Kỵ Sĩ của Bronze-Black Cross trả lời rất kỹ càng: “Cảm giác giống như là ta không thể phản đối lại [hắn]. Có lẽ là một loại quyền năng nào đó của Dị Thần?”

“Nhưng ta lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.” Erica trầm ngâm.

“Thái độ của Dị Thần cũng không giống như là muốn chủ động sử dụng sức mạnh này...”

Một ý tưởng loé lên trong đầu của thiếu nữ tóc vàng.

Nếu như có lý do mà khiến Liliana chịu ảnh hưởng nặng hơn, đó nhất định là một đặc tính gì đó mà Liliana có nhưng nàng lại không có. Như vậy —-

—- “Là do dòng máu của Ma Nữ.” Ánh mắt không rời khỏi thanh niên đang cầm tay của ba vị Vu Nữ áo đen, Erica tiếp tục suy luận.

“Có thể tạm thời phán đoán Dị Thần là có thần thoại liên quan đến Ma Nữ, hoặc là liên quan đến [dòng máu của Thần Tổ]...”

“Ta cũng nghĩ thế.”

Liliana gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Erica. Nàng nhắm mắt, sau đó chuẩn bị sử dụng [Linh Thị] để nhìn vào thần thoại của vị Dị Thần trước mặt.

Nhưng giọng nam cắt đứt ý định này của Ma Nữ.

“Tốt nhất là đừng làm vậy.”

Masamune nghiêng đầu, liếc nhìn thiếu nữ hiên ngang với mái tóc đuôi ngựa bạc.

“[Khôi phục lý trí] không phải là bí thuật cao cấp, nhưng chính ta cũng không thể xác định ngươi sẽ nhìn thấy cái gì. Đặc biệt là khi trên người ta còn đang có một vị nào đó ngủ say.”

Thanh niên tóc đen xoè bàn tay ra.

Ma lực khổng lồ giống như là ngựa hoang thoát khỏi dây cương, cuồn cuộn từ tay của hắn cuốn đến mười mấy vị Đại Kỵ Sĩ đối diện, bao gồm cả hai thiếu nữ.

Giống như là một cơn sóng thần cuốn tới.

Các vị Đại Kỵ Sĩ của Seven Sister biến sắc, đồng loạt dùng ma thuật đủ màu sắc để ngăn cản. Nhưng cơn sóng thần lại hoàn toàn không quan tâm - trước [lượng] tuyệt đối, [kỹ] không mang đến bất kỳ tác dụng gì.

Cơn sóng vô hình cuốn bọn hắn bay ra xa, vượt qua khỏi vách núi dựng đứng, rơi xuống mặt biển.

Seven Sister rời khỏi chiến trường.

“Sau đó là...”

Cảm nhận được ánh mắt nào đó vẫn đang chăm chú nhìn vào mình từ nơi xa, thanh niên tóc đen bắt đầu vịnh xướng chú văn.

Một khe hở bỗng xuất hiện bên cạnh hắn.

————

“Thì ra là thế... Đây là lý do vị Thí Thần Giả này được mệnh danh là [Ma Thuật Vương]...”

Hoàng Tử Đen Alec bỏ xuống kính viễn vọng được đặc chế, khoé miệng giật giật.

Hắn đứng trên một chiếc thuyền nhỏ cách Ireland không quá xa, nhưng lại đủ để có thể sử dụng công cụ theo dõi tình hình chiến trường.

“Ha ha. Lượng ma lực kia có lẽ đã đủ để đạt đến [chất biến], thậm chí có thể gây tổn thương đến thân thể của Thí Thần Giả cùng Dị Thần. Vậy mà hắn chỉ cần vung tay liền có thể sử dụng, không cần phải đọc ngôn linh...”

Hoàng Tử Đen cảm thấy đau đầu.

“Một vị Thí Thần Giả thứ bảy xuất hiện... Cần phải sắp xếp lại kế hoạch, cũng như thu thập tình báo mới. Ừm?”

Alec nheo nheo mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

×— QUẢNG CÁO —

Ở nơi đó không biết lúc nào đã có một vòng tròn ma thuật xoay tròn. Bốn tầng vòng cung xoay theo các hướng khác nhau, các ký hiệu huyền bí nhấp nháy, khoá chặt mục tiêu vào chiếc thuyền nhỏ bên dưới.

“Đã đoán trước là sẽ bị cảm ứng và tấn công, nhưng Ma Thuật Vương lại có thể thành lập ma thuật trận từ cách xa vài chục cây số? Không đúng lắm... ***!!”

Không tiếp tục giữ vững vẻ cơ trí cùng bình tĩnh, Hoàng Tử Đen Alec biến sắc. Hắn vận dụng [Tia Chớp Đen], chịu đựng tác dụng phụ khiến não bộ quá tải cùng mất cảm giác thời gian, hoá thành tia chớp biến mất.

Trên bầu trời, một vật dần hiện ra từ trong khe hở không gian - Đó là một viên thiên thạch nhỏ.

“Ầmmm!!!”

...

Dư âm cùng động đất khi thiên thạch đánh vào mặt biển khiến biển động mạnh, tạo ra các cơn sóng thần đột ngột lan toả trên biển.

Chỉ mất vài phút, các cơn sóng cao hàng chục mét đột nhiên xuất hiện mà không có báo trước, đổ ập vào các thành phố ven biển của Ireland và phía Tây nước Anh.

Một du khách lấy tay che nắng, nheo mắt nhìn vào cái gì đó ở xa.

“Kia có phải là….”

“Nước biển! Nước biển đang rút nhanh!”

“Sóng thần đến! Tất cả chạy lên trên điểm cao, bỏ hết đồ đạc lại!!!”

Tiếng kêu gào, tiếng gọi hoảng hốt cùng hỗn loạn bao phủ.

Thiếu sự cảnh báo của chính phủ, các thành phố ven biển vẫn đang chào đón du khách đồng thời có rất nhiều gia đình vui chơi trên bãi biển. Cho dù bọn hắn đột nhiên phát hiện dấu hiệu bất thường khi nước biển rút đi, nhưng đa số đều không thể kịp tránh thoát khỏi cơn sóng thần ập tới.

Trước [thiên tai], sức mạnh của con người quá nhỏ bé.

Số 10 phố Downing.

“Quân đội Hoàng gia đã hoả tốc lên đường! Ưu tiên số một là đảm bảo đường cung ứng cho đồ dùng viện trợ!”

“Nhân viên của NHS đã được tập trung đông đủ, trực tiếp sử dụng trực thăng để đưa những người bị thương đến trại cứu viện!”

“Mẹ kiếp! Các thành viên của Công Đảng đâu? Bảo bọn hắn ngay lập tức đăng thông tin mời tình nguyện viên hỗ trợ!”

Các thành viên của ban nội các đồng liên tục gọi điện, đầu đầy mồ hôi ra lệnh để thực hiện công tác giải cứu cùng giảm thiểu thiệt hại.

Uỷ ban phòng chống tai nạn thiên nhiên của vương quốc Anh loạn thành một bầy, không thể nào hiểu được vì sao sóng thần lại đột nhiên xuất hiện mà không có bất kỳ báo trước nào.

“Bên đài thiên văn đang làm gì?! Bọn hắn không phát hiện được thiên thạch sao?!!”

Nữ thủ tướng gào thét giận giữ với hai tên trợ lý.

Một người trợ lý đã có tuổi lau mồ hôi trán, lắp bắp trả lời.

“...WMO (World Meteorological Organisation) vừa gọi điện đến, bọn hắn hoàn toàn không phát hiện được dấu vết của thiên thạch đi qua khí quyển, thủ tướng...”

“NASA đảm bảo không có góc chết nào có thể khiến thiên thạch đột nhiên xuất hiện tại bờ Bắc Băng Dương gần Ireland mà không thể phát hiện trước...”

“Khốn kiếp!”

Nữ thủ tướng đập bàn. Nàng biết điều như vậy có nghĩa là gì.

Thủ tướng lấy ra một thiết bị cầm tay, sau đó hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Nàng xua tay đuổi hai vị trợ lý ra khỏi phòng, khó chịu lẩm bẩm:

“Ta không bao giờ thích xử lý vấn đề của đám người kia.”

Nút bấm được bấm xuống, ngay lập tức kết nối được thành lập.

“Bằng hữu của ta.”

“Sebastian! Hiền Nhân Nghị Hội cần cho ta câu trả lời!”

Tiếng cười nhẹ của lão nghị trưởng vang lên từ đầu kia của thiết bị.

“Câu trả lời? Ha ha. Câu trả lời của ta rất đơn giản: Đó là do [Vương] làm, ngươi có hài lòng không?” ×— QUẢNG CÁO —

“...” Móng tay của thủ tướng đâm sâu vào trong lòng bàn tay. “Là do [Hoàng Tử Đen]? Nhưng không giống với tình báo của các ngươi cung cấp.”

“Không. Không phải [Hoàng Tử Đen], mà là Thí Thần Giả thứ bảy... Hoặc là vị thứ hai?” Tiếng cười của lão nghị trưởng nghe càng rõ hơn. “Ngươi sẽ rất sớm biết thôi.”

Kết nối bị cắt đứt.

Thủ tướng sắc mặt biến ảo nhìn vào thiết bị cầm tay, sau đó bí mật lấy ra một thiết bị thứ hai.

“Hiệp Sĩ Iceman, chúng ta cần tình báo. Về hiệp nghị giữa chúng ta lúc trước, có lẽ ta nghĩ đây là thời điểm phù hợp để thảo luận...”

———-

Masamune liếc nhìn khe hở không gian vừa đóng lại, sau đó bình phục hơi thở của bản thân.

“Dùng ma lực quá độ... Loại ma thuật đẳng cấp này tiêu tốn quá nhiều ma lực, tốt nhất là không nên dùng nhiều.”

Vừa rồi hắn mở khe hở không gian đến địa điểm mà hắn cảm nhận là đang có người nhìn lén, sau đó lại dùng quyền năng [Ma Thuật chi Vương] để ra lệnh cho toàn bộ ma lực trong bán kính 3km chui vào trong đó.

Masamune thậm chí còn dồn toàn bộ ma lực của bản thân cùng với một phần ma lực từ địa mạch còn sót lại vào khe hở không gian.

Khi di chuyển như vậy, ma lực bị tiêu tán rất nhiều - ước chứng có đến 70% bị lãng phí.

Nhưng thử nghiệm lần này có thể coi như là thành công.

“Trình độ ma thuật của ngươi vẫn khiến người khác kinh ngạc như ngày nào, phu quân.”

“Thực sự là không có gì đáng để khen ngợi, giáo chủ phu nhân. Khi chiến đấu cùng chúng ta Baphomet cũng đã dùng chiêu này, ta chẳng qua chỉ là bắt chước vị Dị Thần đó thôi.”

Thanh niên tóc đen nghiêng mặt nhìn hình bóng xinh đẹp vừa xuất hiện, trong lòng như có vật gì bị nắm chặt lại.

Dung mạo hoàn mỹ không hề thay đổi giống ngày nào, mái tóc đen như tơ lụa với đối lập với làn da trắng ngọc ngà. Thân hình thon thả với những đường cong mềm mại, nữ giáo chủ giống như là hội tụ đủ mọi yếu tố hoàn mỹ nhất của một người phụ nữ.

Bộ Hán phục với tay áo Haori càng tôn lên vẻ đẹp của Luo Hao, động tác ưu nhã mà quý khí khiến nàng lộng lẫy hơn cả những thành viên hoàng tộc. Chiếc trâm cài tóc hồng hình hoa sen được gắn trên mái tóc khiến nàng có thêm vẻ nhu mì của thiếu nữ.

Thời gian giống như không để lại dấu vết nào - Chỉ khiến Luo Hao càng trở nên mỹ lệ hơn.

Đôi mắt xanh lục của Luo Hao nhìn chăm chú vào Masamune.

Mà hắn cũng biết nàng đang chờ đợi điều gì.

"[Kết giới] bây giờ vẫn có thể duy trì một thời gian dài, dù ta có thức tỉnh..."

Ma lực được truyền vào trong nhẫn đỏ, liên kết với chiếc nhẫn trắng trong tay Luo Hao. Hai kiện [Binh Khí Thần Tạo] cuối cùng cũng lại liên kết với nhau sau nhiều năm xa cách, lại một lần nữa giống như là mực hoà vào nước —

— Không thể tách rời.

“Ta không phải là Dị Thần, cũng không bị thần thoại ảnh hưởng.” Hắn nhẹ giọng nói. “Ta không phải là [Arthur Pendragon], cũng không phải là ai khác... Mà là [Tokoyogi Masamune], phu quân của ngươi, Luo Hao.”

Luo Hao không biết rằng mình và hắn có mối liên hệ về linh hồn, nhưng rung động từ nơi sâu xa nhất vẫn khiến nàng vô điều kiện tin tưởng lời nói của thanh niên tóc đen.

Chiếc nhẫn, lời nói, cùng với ánh mắt này cũng đã là bằng chứng tốt nhất.

Nữ giáo chủ đột nhiên dùng [súc địa thành thốn] xuất hiện bên cạnh hắn, sau đó sử dụng võ nghệ vô song của mình để nắm cổ áo của thanh niên, gạt chân hắn ngã rầm xuống đất.

Bụi đất che phủ hai bóng người.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Masamune, nữ giáo chủ giống như là Cửu Thiên Tiên Nữ nở nụ cười, đôi môi đỏ thắm mấp máy.

“Chào mừng trở về, phu quân.”

Masamune búng tay, ma lực lại ngoan ngoãn giúp hắn chế tạo một cơn mưa nhân tạo lất phất. Gương mặt của nữ giáo chủ ướt đẫm dưới mưa.

“... Ta về rồi, Luo Hao.”

Đó là câu nói cuối cùng của hắn trước khi hoàn toàn bị Luo Hao chiếm lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play