Chương 233 Mỉa mai biết bao Hơi ấm, mùi hương và nỗi sợ hãi……quen thuộc, dâng trào trong lòng!

Run rẩy, sợ hãi, kinh hoàng, tất cả đều hiện lên trong đôi mắt còn đang năm chặt ấy, đến cả đôi môi được đối xử dịu dàng của cô cũng run lên.

Sự run rẩy này, khiến cho người đàn ông phía sau cảm nhận được, sâu trong ánh mắt anh, có một chút tưởng xót, một chút lạc lõng và một chút hối hận……từ nay về sau, sẽ không bao giờ làm phụ lòng người phụ nữ này nữa!

Sẽ không bao giờ để người phụ nữ này cảm thấy sợ hãi nữa……lần này anh đã không làm tròn trách nhiệm.

Đôi tay săn chắc, vòng lên trên, ôm chặt bờ vai đang run rẩy của người phụ nữ trên chiếc ghế dựa, bờ môi anh, càng dịu dàng hơn, hai cánh tay dường như siết chặt hơn, để che chở cho người phụ nữ trong lòng này.

Rõ ràng biết rằng cô đang sợ hãi……thế nhưng, chỉ cần cô không đẩy anh ra, thì sao anh lại có thể không tham lam mà tận hưởng mùi hương của cô lúc này chứ?

Chiêu Chiêu mở to đôi mất, chớp chớp……người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, rốt cuộc là ai vậy?

Hoàn cảnh của cô không tốt cho lảm, nhưng cô đã quên mất, hai bên trái phải của mình có hai người đàn ông nữa, đang nhìn cô từ hai phía, lúc này đôi mắt vẫn chưa vương bụi trân của thành thị trông có vẻ rất hóng chuyện.

“Này này, người đàn ông đó là bang chủ của các anh à?”

Trâm Nhị nhìn cô gái bên cạnh bằng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc……nghĩ gì vậy, thời nào rồi mà còn “bang chủ”?

“Đúng không, chắc các anh là xã hội đen đấy nhỉ? Tôi vừa nhìn đã biết các anh là xã hội đen”

Chiêu Chiêu nói khẽ, không dám lớn tiếng, chỉ sợ sự ồn ào của mình sẽ làm ảnh hưởng đến đôi tình nhân dưới mái hiên nhà.

Trầm Nhị bắt đầu thiếu kiên nhãn: “Xã hội đen cái gì, trông tôi giống xã hội đen sao?”

Lại dùng ánh mắt nhìn một kẻ ngốc, lườm cô gái bên cạnh.

Bỗng nhiên, xảy ra sự cốt “Bốp!”

Tiếng bạt tai giòn tan, bỗng nhiên vang lên tứ phía trong khung cảnh trời trong nắng ấm, hoa thơm và có tiếng chim hót.

Trầm Nhị vội vàng ngẩng đầu nhìn theo nơi phát ra tiếng động, trong lòng, trong phút chốc bỗng cảm thấy căng thẳng.

Anh nhìn người đàn ông vừa bị tát vào mặt dưới mái hiên nhà, người đàn ông cúi đầu, cái tát này, hiển nhiên là không hề nhẹ nhàng, tóc mái dài rủ xuống, che đi một khoảng dưới mắt.

Trái tim Trâm Nhị đập thình thịch, “Chủ Anh muốn tiến lên phía trước, vừa cất bước, người đàn ông cao to đứng dưới mái hiên nhà đã xua tay, bảo anh đừng đến đó.

Người đàn ông châm chầm ngẩng đầu, người phụ nữ nằm trên ghế dựa, không biết từ lúc nào đã hoảng hốt đứng dậy, năm chặt lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người trong tay, nhìn mình bằng ánh mắt căng thẳng, anh nhìn thấy rõ sự hoảng Sợ trong mắt cô.

Trái tim bỗng nhói lên như bị kim đâm.

Anh muốn tiến lên phía trước ôm lấy cô, vừa định bước tới phía cô, người phụ nữ liền trở mặt: “Đừng tới đây!”

“Tiểu Đồng.

“Tôi bảo anh đừng lại đây!” Cô hét lên, nỗi kinh hoàng hiện lên trong ánh-mắt, đó là “nỗi sợ hãi” sâu thẳm trong lòng cô.

“Đừng sợ”

Đừng sợ?

Anh bảo cô “đừng sợ” ?

Anh có tư cách gì, mà bảo cô “đừng sợ”?

“Tiểu Đồng, đừng sợ……” Đừng sợ anh……

Anh muốn nói “đừng sợ anh”, thế nhưng trong cổ họng lại nghẹn lại, câu nói này hoang đường tới mức khiến anh không thể nào nói ra được.

Từ lúc nào, mà lại phải nói câu “đừng sợ anh”

với người phụ nữ mà mình yêu.

Người phụ nữ chỉ đứng đó, khuôn mặt cảnh giác nhìn anh, giống như anh là một tên khốn cực kỳ hung ác.

Tại sạo……giây phút gặp được anh, cảm giác đau đớn từ lâu trong tím lại dâng trào?

Không khí ngột ngạt đến mức khó thở.

“Trầm Tu Gẩn! Anh hãy quay về đi!” Cô tuyệt vọng nói với anh: “Tại sao, còn phải tìm đến đây?”

“Tiểu Đồng, anh đến để đưa em về nhà, hãy quay về với anh.

Anh lại tiến lên phía trước một bước.

Nhưng cô lại giống như một chú chim nhỏ đang sợ hãi, lại lùi về phía sau, lùi đến mấp mé bậc thềm, bỗng kinh ngạc hét lên một tiếng, không khống chế được cơ thể mà rơi xuống phía dưới.

Sắc mặt người đàn ông bỗng thay đổi, tiến lên trước vài bước, nhanh chóng kéo cô lại.

“Có sao không? Anh xem nào, để anh xem có bị thương chỗ nào không?” Anh có chút luống cuống, định kiểm tra cho cô.

Bốp~!

Lại một cái tát giòn tan!

Anh nhìn lên bàn tay vừa vung cái tát của cô, mu bàn tay đỏ lên.

“Cút đi! Anh cút đi!”

Trong lòng cô rối như tơ vò…… “Anh cút đi!”

“Tiểu Đồng, em bình tĩnh lại một chút, bình tĩnh……”

Bình tĩnh?

Anh bảo cô bình tĩnh?

Đúng, đúng!

Cô nên bình tĩnh, hít thở sâu, hít thở sâu, phải bình tĩnh, bình tĩnh để ứng phó với anh!

Không được sợ: “Cậu chủ Trầm” Mãi lâu sau, cô mới khống chế được lại nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng, cô cố gắng hết sức để ép bản thân mình phải trở lại trạng thái bình thường: “Nếu muốn thuê phòng, thì ở đây đã không còn phòng trống nữa rồi.”

“Anh không muốn thuê phòng, anh đến để đón em về nhà”

“Tôi sẽ không quay về đâu” Cô nói, cho dù rất sợ người trước mặt, nhưng vẫn ép mình phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Cậu chủ Trầm, tôi sẽ không đi cùng anh, nơi này chính là nhà của tôi, tôi sẽ ở đây cả đời này.

Nếu cậu chủ Trầm không thuê phòng, vậy thì xin anh hãy rời khỏi đây.”

Cô vẫn sợ……cuối cùng, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt anh, bắt đầu có chút lay động, tránh né.

“Tiểu Đồng, đừng gây rối nữa……được không?

Chúng ta về nhà. Có một câu anh vẫn chưa nói với em, anh….. . yêu em……

“Gây rối? Rốt cuộc là ai đang gây rối? Cậu chủ Trâm, anh là chủ tịch giàu có, tôi chỉ là người bìinh thường cho thuê căn hộ bên bờ Nhĩ Hải. Về nhà?

Nhà, là cái gì?”

Thực ra, cô có thể lý trí và bình tĩnh hơn, cô biết, cô nên lý trí và bình tĩnh hơn, cũng phải lạnh lùng hơn, giống như cách cô đối xử với Lục Minh Sơ……không yêu, thì sẽ không cho cơ hội, từ đầu tới cuối đều giữ một trái tim lạnh lùng.

Rốt cuộc……là cô đang bị sao vậy!!!

Có rất nhiều suy nghĩ hiện ra trong đầu, nhưng lại không có cái nào có ích.

Mà bản thần lại cảm thấy đau nhói vì ý nghĩ đó của mình!

Tự mình làm tổn thương bản thân mình……như thể cuộc đời của cô chính là một trò Bước vài bước, vớ lấy bộ đồ pha trà trên bàn, rồi quăng vào người anh: “Cút! Trầm Tu Cẩn! Anh hãy nghe rõ cho tôi! Tôi sẽ không đi cùng anh!

Đây chính là nhà tôi! Tôi thề, cả đời này tôi sẽ không rời khỏi nơi này nửa bước! Anh hãy cút đi cho tôi! Cút khỏi Ức Cư! Người không xứng đáng ở nơi này nhất chính là anh!”

Chén trà, ấm nước, khay đựng, mọi thứ đều bị quăng sang phía anh.

Nước trà nóng hổi bản ra ngoài!

Cô chớp mắt, kìm nén lại dòng nước mắt vào trong……nếu cuộc đời của một người, chỉ sống vì một ai đó, vậy thì đó chính là trò đùa lớn nhất.

Đây chính là điều cô căm hận bản thân mình nhất.

Vì A Lộc, vì ước mơ vẫn còn dang dở của A Lộc, cô vẫn sống với vỏ bọc của mình.

©ô vốn dĩ đã nên chết đi từ lâu!

Thế nhưng, đã 3 năm rồi, dựa vào cái gì mà sự xuất hiện của anh ấy lại khiến cho trái tim đã chết của cô, lại bắt đầu đau nhói trở lại?

Lẽ nào, cuộc đời của Giản Đồng cô, lại chỉ vì người đàn ông Trầm Tu Cẩn này, mà linh hồn cô mới có thể sống lại được?

Mỉa mai biết bao!

“Cút! Cút cút cút! Cút đi!”

Người đàn ông đứng ở đó, mặc cho cô quăng đồ, lặng lẽ nhìn cô, rồi lại nhìn sàn nhà bừa bộn, cất giọng nặng nề: “Đập xong chén trà, khay, ấm nước……đã cảm thấy tâm trạng tốt hơn chưa?”

Trong lòng người phụ nữ nóng nảy: “Vẫn chưa! Quăng vào người anh, bao nhiêu vẫn không đủ!” Nói xong định cầm đồ lên tiếp tục ném, nhìn sự lộn xôn xung quanh, rồi lại nhìn bên cạnh tay mình đã trống trơn, bỗng ngây ra……ngay sau đó đột nhiên lại ngồi thụp xuống, “Hức hức hức……”

đến cả ông trời cũng giúp anh, trong tay mình chẳng còn gì hết, muốn ném cũng không còn thứ gì để ném!

Người đàn ông đứng đó, lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới sàn nhà khóc nức nở, mãi lâu sau, mới lên tiếng bằng giọng nói trầm lằng: “Em muốn ném thứ gì, anh đi lấy cho em”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play