Chương 232 Gặp lại

Trong thành cổ Đại Lý, phần lớn là người của Trầm Tu Cẩn, thế nhưng chủ tịch của bọn họ đã không còn trong thành cổ từ lâu.

Trên suốt quãng đường, khuôn mặt nhìn có vẻ bình thản của người đàn ông, trông sáng sủa rạng ngời.

Chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy sự hồi hộp của anh từ bàn tay năm chặt lại: Tất cả, đều được Hi Thần để mắt tới.

Giơ tay ra, võ lên mu bàn tay của bạn tốt ngồi cạnh an ủi: “Gặp vợ chứ không phải gặp thủ trưởng, thoải mái đi”

Đương nhiên, đây chỉ là một câu nói đùa.

Chiếc xe được lái đi càng ngày càng xa, đi theo chỉ dẫn đến “Ức Cư”, vào địa phận Nhĩ Hải, càng đi khung cảnh xung quanh càng hẻo lánh.

Hi Thần chau mày: “Có phải là đi sai đường rồi không?”

Làm dịch vụ cho thuê căn hộ, đương nhiên là phải mở ở nơi đông người náo nhiệt.

“Không sai.” Bên cạnh, người đàn ông khẽ cười, trong nụ cười không che giấu nổi sự châm biếm: “Cậu đừng quên, lúc đầu cô ấy đã trốn ra bằng cách nào”

Hi Thần im lặng, lúc đầu đã trốn ra bằng cách nào?

Bọn họ tìm từ nơi này đến nơi khác, mỗi lần đều có được một chút manh mối của cô, liền mau chóng lần theo manh mối.

Thứ nhận được lại là sự thất vọng tràn trề.

“May mà có hộp trang sức đó.” Trâm Tu Cẩn bĩu môi: “Cô ấy từ phía đông tới phía nam, từ phía nam lại tới phía tây, chỉ với một hộp trang sức đó, mà cô ấy có thể đi tới mười mấy nơi trên khắp đất nước, bán lẻ ra khắp đông tây nam bắc.

A Thần, cậu có nghĩ là, đây chỉ là ý định nhất thời của cô ấy, mà đột nhiên mới nhanh trí nghĩ ra cách trốn thoát không?”

Đương nhiên là không phải.

Trong lòng Hi Thần hiểu rõ, nói: “Cô ấy thông minh như vậy, có lẽ đây chỉ là kế hoạch tạm thời”

“Tớ nói ra lời này, cậu có tin được không?”

Trầm Tu Cẩn nhếch môi cười nhạo: “Cô ấy không về lại nhà họ Trầm, thì hộp đồ trang sức ấy, đã được đem đi khỏi nhà họ Trâm lúc nào? Về sau chúng ta lại điều tra cô ấy đã cất giấu hộp trang sức này ở đâu.

Cậu có nghĩ là, cô ấy đã lén lút đem hộp đồ trang sức chôn dưới gốc cây nhà họ Giản không?

Điều này có ý nghĩa gì?”

Có nghĩa là trong lòng cô ấy sớm đã có kế hoạch chạy trốn! Trong lòng Hi Thần tự nhủ như vậy.

Kế hoạch tỉ mỉ như thế. Gần như là của một nhân tài trong việc ngăn chặn điều tra.

“Chủ tịch, trên chỉ dẫn hiển thị, phía trước sắp đến Ức Cư rồi” Trầm Nhị lái xe phía trước, nhìn chỉ dẫn, rồi báo cáo tình hình với người đàn ông ngồi phía sau.

Người đàn ông gật đầu, thế nhưng trong xe bỗng chốc lại trở nên vô cùng im ảng, ngoài tiếng kêu của động cơ xe, không có ai lên tiếng.

Trong Ức Cư, người phụ nữ vẫn như thường lệ, nằm trên chiếc ghế dựa, chỉ là, liên tục nghiêng hết sang bên này đến bên nọ, động tác nhỏ này, để lộ ra sự lo lắng bất an trong lòng cô.

Lúc gió thổi, nhảm mắt lại, hàng lông mi dài, đung đưa theo cơn gió.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, xung quanh yên tĩnh tới mức chỉ còn nghe thấy tiếng gió.

“Chiêu Chiêu, cầm một chiếc chăn đến đây”

Cơ thể cô co lại, cố gắng co người vào tấm chăn có chút mỏng manh ấy: Vài giây sau, trên người như thể có vật đang đè nặng lên.

Hơi ấm của một cơ thể khác ập tới.

Người phụ nữ trên chiếc ghế dựa, thân hình bỗng chốc cứng đờ lại, mùi hương quen thuộc lâu nay, mùi nicotine thêm chút bạc hà xanh, lan tỏa vào mũi cô.

Bàn tay giấu dưới lớp chăn mỏng, 5 ngón tay bất lực xòe ra, nắm chặt lấy chiếc ghế nan tre bên dưới, tần suất hàng mi cô rung lên nhanh hơn, trong tiềm thức cô không muốn mở mắt ra, cắn chặt môi.

Rõ ràng, làn mi đang rung lên, dần dần trở nên ướt át, từng giọt nước, tràn ra từ khóe mắt còn đang nhắm chặt, cô đang sợ hãi sao?

Người phía sau, nhìn thấy hết tất cả, đôi mắt đen nhánh, sâu như hồ nước, ánh mắt ấy, như thể nhìn thấu tận xương tủy, đã làm lành vết thương từ lâu vãn-chưa được chữa khỏi của cô.

Anh đứng sau chiếc ghế dựa của cô, khom lưng cúi đầu, hôm lên đôi môi cô đang cắn chặt.

Nụ hôn này, đã lấp đầy khoảng trống trong lòng.

“Thật tốt quá, đã tìm được em rồi” Người đàn ông khẽ reo lên một tiếng, mãn nguyện nhằm chặt đôi mặt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play