Chương 181: Em đang ăn cái gì thế?

“Em đang ăn cái gì thế?” Trầm Tu Cẩn đột nhiên xuốt hiện ở trước cửa.

Đôi bàn tay đang cầm lọ thuốc của Giản Đồng bỗng run lên, , hoảng loạn trong phút chốc, rồi lấy lại được tinh thân: “Thuốc vitamin, hôm trước đã nhờ chị Mộng mang đến cho tôi”

Cô nói như vậy, Trầm Tu Cẩn liền bước vào, lấy lọ thuốc từ trong tay của Giản Đồng, nhìn một cái, giữa hai đầu lông mày hiện ra vẻ nghỉ ngờ, rồi lại suy nghĩ một lúc, hôm trước, Tô Mộng quả thật đã đến đây.

Đang nói, thì ở ngoài cửa, quản gia Vương đến gõ cửa.

Trầm Tu Cẩn và Giản Đồng đồng thời quay ra nhìn: “Có chuyện gì thế?” Trầm Tu Cẩn vừa đặt lọ thuốc trong tay xuống, vừa quay đầu lại hỏi quản gia Vương.

“Dưới nhà có một đôi vợ chồng đến, tự xưng là bố mẹ của cô chủ” Quản gia Vương được tuyển dụng vào làm quản gia của nhà họ Trầm, quản lí tất cả mọi việc lớn nhỏ trong căn nhà này, mà anh lại là một người quản gia vô cùng xuất sắc, đi theo con đường làm quản gia này cũng đã được mấy chục năm, nếu như anh không đủ xuất sắc, thì sao có thể lọt vào mắt của Trầm Tu Cẩn được?

Một người quản gia xuất sắc như vậy, trước khi tiếp quản công việc quản lí cả cái trang viên của nhà họ Trầm này, đương nhiên những gì nên biết thì đã biết, những chuyện có liên quan đến cậu chủ và cô chủ của căn nhà này, càng sẽ phải đi nghe ngóng một chút.

Vì vậy, cặp vợ chồng ở dưới nhà chính là chủ tịch và phu nhân của tập đoàn Giản thị ở thành phố S, cũng chính là bố mẹ ruột của Giản Đồng, cái sự thật này, trong lòng quản gia Vương biết rõ, nhưng vào lúc bẩm báo, thì lại khéo léo nói rằng “Đôi vợ chồng ở dưới nhà tự xưng là bố mẹ của ai ai ai”, dựa vào vẻ cẩn trọng này, Giản Đồng liền nhìn vào quản gia Vương nhìn thì có vẻ trầm lặng ít nói đang đứng ở cửa kia một lần nữa, đồng thời, trong lòng vạn phần may mắn… May mắn, đúng là may mắn, góc mắt của cô lại liếc vào cai lọ thuốc “vitamin” đang đặt trên bàn.

Vô cùng hiểu rõ, sau này cơ hội lấy được những “viên thuốc vitamin” từ trong tay của quản gia Hạ dưới sự quan sát cẩn trọng của người quản gia mới, sẽ chẳng còn được bao nhiêu.

Nghe thấy đôi vợ chông nhà họ Giản ở dưới tầng, hơn nữa còn muốn gặp Giản Đồng, giữa hai đầu lông mày của Trầm Tu Cẩn hiện lên vẻ giận dữ, nhưng lại không hề quyết định thay cho Giản Đồng, chỉ hỏi Giản Đồng: “Có muôn gặp không?”

Cô chưa trả lời ngay lập tức, rủ mắt xuống suy nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu: “Dạo này có phải Giản thị có hợp tác gì, mà cân phải câu sự trợ giúp của Trầm thị không?”

Trầm Tu Cẩn không hề ngạc nhiên, chỉ là trong đôi mắt hẹp dài lại hiện lên vẻ thương xót cô… “Có lẽ bọn họ chỉ là nhớ đứa con gái của mình mà thôi.”

Anh nói ra lời này, đến cả bản thân anh cũng không tin, nhưng lúc này, lại hy vọng rằng cô sẽ tin.

Giản Đồng mỉm cười, cái ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt của Trầm Tu Cẩn, cũng ở trong không trung, cắt nhau với ánh mắt của anh, giống như hai đường đan chéo, va vào nhau một giây, nhưng sau đó, lại tách ra, “Để tôi xuống xem xem”

Cô không hề phản bác lại cái “có lẽ” của anh, chỉ im lặng không nói gì, chỉ là mọi sự đau khổ và khó nói trong ánh mắt lướt qua khuôn mặt của anh kia, lại không nói cũng hiểu.

Cô không phản bác lời của anh, thì không có nghĩa là cô đồng ý với lời anh nói… Nếu như đôi vợ chồng đó vẫn còn nhớ đến đứa con gái này, thì thời gian ba năm trong tù kia, cũng đã đủ cho hai người bọn họ từ bắc cực chạy xuống nam cực, rồi từ Đại Tây Dương vượt qua Thái Bình Dương, để gặp cô vài trăm lần rồi!

Nhưng ở cùng một thành phố, mà bọn họ lại không hề đến thăm cô dù chỉ một lần… Đây là hiện thực tàn khốc nhất mà cô không chịu thừa nhận.

Giản Chấn Đông và bà chủ Giản ngồi chờ ở trong phòng khách.

Tiếng bước chân tiến đến gần, đôi vợ chồng cũng nhìn về phía phát ra tiếng bước chân, đôi mắt bỗng sáng lên, bà chủ Giản sắc mặt vui mừng chạy nhanh đến phía trước, không do dự nằm chặt lấy cánh tay của Giản Đồng: “Tiểu Đồng, có thể gặp được con, là quá tốt rồi. Mẹ thấy rất VUI.

“Bà chủ Giản” Một bàn tay, nhẹ nhàng lôi bàn tay của bà chủ Giản ra: “Bà chủ Giản, mời ngồi”

“Con… tiểu Đồng…” Ngay lập tức, trên khuôn mặt được bà chủ Giản chăm sóc kĩ càng, hiện lên vẻ ngại ngùng khó chịu.

“Khụ khụ” Giản Chấn Đông ở bên cạnh ho lên hai tiếng, “Chủ tịch Trầm, hôm nay chúng tôi đến là để gặp Giản Đồng. Mẹ của tiểu Đồng bà ấy sau ngày hôm đó, trong lòng luôn nhung nhớ tiểu Đồng, mấy ngày nay lại còn không quan tâm đến cơm nước, tôi thấy mẹ của tiểu Đồng bà ấy ngày một gầy đi, trong lòng cũng rất buồn, vì vậy nên mới miễn cưỡng đưa bà ấy đến thăm tiểu Đồng”

Đây giống như là đang giải thích tại sao hai người đột nhiên không báo trước gì mà lại đến đây, Trầm Tu Cẩn không tỏ rõ ý kiến, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Vậy thì ông chủ Giản và bà chủ Giản là thực sự có lòng rồi.”

Một câu nói nhẹ nhàng của Trầm Tu Cẩn, cũng có lẽ là có tật giật mình, trong tai của Giản Chấn Đông nghe, lại là một ý nghĩa khác, ngại ngùng cười gượng: “Chủ tịch Trâm nói cái gì thế”

Trầm Tu Cẩn cũng chỉ là mỉm cười cho qua.

Giản Đồng đã mất cảm giác… Cái gì mà suy nghĩ, cái gì mà nhớ nhung, cái gì mà không quan tâm đến cơm nước… Tất cả những thứ của bà chủ Giản mà cô nhìn thấy, chỉ là thần sắc hồng hào tuyệt đẹp.

Bà chủ Giản thân thiết năm chặt lấy cánh tay của Giản Đồng, quay đầu lại hỏi Trầm Tu Cẩn: “Chủ tịch Trầm, tôi thực sự rất nhớ tiểu Đồng… có thể để cho tôi và tiểu Đồng ở cùng nhau một lúc không? Giữa hai mẹ con chúng tôi có quá nhiều thứ phải nói”

Ánh mắt của Trầm Tu Cấn lướt qua bà chủ Giản, rồi đặt lên trên người của Giản Đồng, “Tôi tôn trọng quyết định của tiểu Đồng”

Anh nói như vậy, bà chủ Giản vội vàng quay sang nhìn Giản Đồng, ánh mắt có chút lo lắng, sợ Giản Đồng sẽ từ chối, vội vàng đưa miệng lại gần Giản Đồng, dùng âm lượng hai người có thể nghe thấy, đôi môi động đậy, hình như là nói cái gì đó.

Giản Đồng như ngừng thở, ánh mắt ngay lập tức đặt lên trên người của bà chủ Giản, giống như nghỉ ngờ không tin.

Bàn tay giữ lấy Giản Đồng của bà chủ Giản, lại mạnh mẽ siết chặt vào cánh tay của Giản Đồng hơn, nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy vậy, cô hít một hơi sâu, ngẩng đầu nhìn Trầm Tu Cẩn: “Mặt trời của hôm nay thật đẹp, hoa ở ngoài vườn cũng đã nở rồi, tôi muốn đi dạo một chút.”

Trầm Tu Cẩn gật gật đầu, vừa cởi cái áo khoác ở trên người ra, vừa bước về phía Giản Đồng, lấy áo khoác phủ lên trên người của Giản Đồng, rồi bó chặt hơn một chút: “Đi đi rồi quay lại, mặt trời quả thực là đẹp, nhưng vẫn đang là mùa đông.”

Gật gật đầu, Giản Đồng và bà chủ Giản bước ra bên ngoài, Trầm Tu Cẩn nhìn về phía quản gia Vương, quản gia Vương liên lặng lẽ đi theo phía sau, nhưng cũng không cách quá gần, từ đầu đến cuối giữ khoảng cách, chỉ lặng lẽ quan sát.

Phía đông của khu vườn có hai cây hoa mai, hoa mai đều đã nở, rất là đẹp, Giản Đồng dừng lại giữa hai cây hoa mai, rồi quay người lại: “Bà nói, mấy tên lưu manh bốn năm trước cưỡng bức Hạ Vi Minh quay trở lại thành phố S rồi?”

“Phải”

“Sao bà và ông chủ Giản lại biết chuyện này?”

Cô không tin, ở nơi xảy ra chuyện lúc đó vốn không có camera, dáng vẻ của mấy tên lưu manh đó, đến cả cô cũng chưa từng nhìn thấy. Thì sao đôi vợ chồng này lại nhìn thấy được?

“Tiểu Đồng, con đừng có mở miệng ra là ông chủ Giản nữa, đó là bố ruột của con mà”

Đối với lời nói của bà chủ Giản, máu ở trong người của Giản Đồng bỗng chảy ngược dòng, mím môi lại, khuôn mặt lạnh tanh: “Nếu như hôm nay bà chủ Giản đến để nói lại chuyện cũ, vậy tôi nghĩ, chúng ta không cần thiết phải đứng ở đây nữa rồi”

“Khoan đã, tiểu Đồng!” Nhìn thấy Giản Đồng muốn rời đi, bà chủ Giản vội vàng giữ lại, “Tiểu Đồng… Con không muốn tha thứ cho mẹ và bố của con, mẹ có thể hiểu được, mẹ và bố con đã làm tổn thương trái tim con. Nhưng chúng ta cũng là do bị ép đến bất lực. Sau buổi đấu giá hôm đó, chúng ta và bố con đều rất áy náy, lần này chúng ta là thực sự muốn giúp con”

Đôi mắt của Giản Đồng bỗng sáng lên, trong ánh mắt có một chút cay đắng… Rốt cuộc cô có nên tin hay không?

Lí trí nói với cô…

Tình cảm lại nói với cô…

Giản Đồng lắc lắc đầu, ra sức nảm chặt tay lại, hít thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Bà chủ Giản, hãy nói xem, sao các người lại biết chuyện này?

Tại sao các người lại biết mấy tên lưu manh kia chính là những tên lưu manh gây ra chuyện năm đó?”

“Tiểu Đồng, thực ra năm đó con ngồi tù vì hãm hại Hạ Vi Minh, ngoài lịch sử cuộc gọi và những tin nhắn trong điện thoại của con và Hạ Vi Minh ra, lúc đó có một nhân chứng nhìn thấy tận mắt uống gần say, vào lúc xảy ra chuyện, nhìn thấy những chuyện bẩn thỉu đó, nhưng cô ấy lại sợ gây ra chuyện, nên đã không báo cảnh sát, nhưng dáng vẻ của mấy tên lưu manh đó, cô ấy lại nhớ rõ từng người một… Hôm trước, cô ấy đã nhìn thấy mấy tên lưu manh đó ở một quán bar ngoài biển”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play