Chương 180: Đợi đến khi bé cưng ra đời

Trang viên nhà họ Trầm “Cậu chủ về rồi”

“Ừm” Trầm Tu Cẩn đưa chiếc áo khoác dạ cho quản gia Vương: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong từ sớm rồi. Canh gà đen nấm, hoa huệ tây xào cần tây, trứng hấp cá bạc. Đều là những nguyên liệu tươi mới.”

Trầm Tu Cẩn gật gật đầu: “Cứ chuẩn bị sẵn trong khay cho tôi là được rồi”

Quản gia Vương làm việc chu đáo, “Đều đã chuẩn bị xong hết rồi, đặt cẩn thận vào trong khay rồi.”

“Đưa cho tôi đi”

Trầm Tu Cẩn trong tay bê một cái khay, đi lên trên tầng hai.

Lúc anh trở về, tiếng động cơ của xe, đã thu hút được sự chú ý của quản gia Hạ.

Quản gia Hạ đến ngày hôm nay đã không còn quyền lực ở trong tay, Trầm Tu Cẩn chỉ để cho quản gia Hạ ở trong cái trang viên này dưỡng già, cho đến lúc nghỉ hưu, thì tất cả đều được coi là một chút tình nghĩa chủ tớ.

“Tiểu Đồng, ăn cơm thôi”

Trầm Tu Cẩn đặt cái khay lên trên cái kệ đầu giường, Giản Đồng ngạc nhiên một hồi, không hề nghĩ rằng vào giờ này, người này sẽ trở vê.

“Sao anh lại ở đây?”

“Ở công ty dạo này tương đối nhàn rỗi, không có nhiều chuyện cân phải xử lí” Vừa nói, vừa câm cái bát ở trong cái khay lên, múc một thìa canh gà đen nấm: “Nào, uống chút nước canh trước đã”

Nhìn vào cái thìa được đưa đến gần miệng, hương vị của canh gà đen nấm thơm nức mũi, nhưng cô, lại không hề có khẩu vị.

“Tôi không đói.”

“Uống một chút thôi”

“Tôi muốn đi ngủ”

“Uống xong rồi ngủ.”

Giản Đồng nhìn vào nước canh ở trong thìa, im lặng một lúc, sau đó chìa tay ra: “Để tôi tự uống”

Trầm Tu Cẩn cũng không tranh luận với cô, đưa bát canh cho Giản Đồng, nhìn người phụ nữ đó tuy im lặng, nhưng vẫn uống từng thìa nước canh, ánh mắt liền dịu dàng hơn rất nhiều.

Giản Đồng uống rất chậm rãi, từng thìa từng thìa, uống được hơn nửa nước canh ở trong bát, đặt thìa vào trong bát, ngấng đầu nhìn vào người đàn ông ở trước mặt rồi lắc lắc đầu.

“No rồi à?” Trầm Tu Cẩn nhẹ nhàng hỏi.

Cô gật gật đầu.

Còn về có no hay không, cô cũng không nói rõ, chỉ là… thuận theo ý của anh, uõng vài thìa, làm xong việc, cô liền viện cớ để đuổi anh ra ngoài, quấn kít mít vào trong chăn để không phải nhìn thấy anh nữa.

Trầm Tu Cẩn sắp xếp lại cái khay, nhưng lại không hê rời đi ngay lập tức.

Ngôi lên trên giường, lòng bàn tay ấm áp, trượt vào trong chăn, rồi đặt lên trên bụng của cô, ánh mắt trìu mến: “Quản gia Vương làm việc thận trọng, suy nghĩ rất lương thiện. Em đấy, ăn nhiều một chút, thì ở đây, mới có thể sinh ra một bé cưng khỏe mạnh của tôi và em được.”

Một chậu nước lạnh, dội xuống đầu, mạch máu toàn thân của Giản Đồng ngưng tụ lại, ngay lập tức liền bất giác run rẩy.

Bàn tay của anh vẫn đang vuốt ve nhẹ nhàng lên trên bụng của cô, thực sự vô cùng nhẹ nhàng, bên tai nghe được giọng nói ấm áp của anh: “Ngủ đi, buổi tối tôi sẽ dặn dò quản gia Vương, làm vài phần canh thuốc tẩm bổ”

Con mắt sâu đen, hiện lên ánh sáng dịu dàng mà từ trước đến giờ chưa từng có, đặt lên trên bụng của cô, giống như nhìn thấy một vật báu vô cùng quý giá: “Nếu như ông trời yêu thương, đợi đến lúc bé cưng được sinh ra, thì chúng ta sẽ đi chụp ảnh gia đình. Có được không?” Anh nhìn cô cười lưu luyến, sự ấm áp ở trong đôi mắt, dường như muốn chảy cả ra ngoài.

Giản Đồng nằm trên giường, nghe lời anh nói, nhìn vào vẻ ấm áp trong ánh mắt của anh, trên khuôn mặt vốn dĩ không có biểu cảm gì, đột nhiên nở ra nụ cười sáng lạn, cô cũng nhìn vào trong mắt của anh, nụ cười vô cùng rực rỡ: “Được.” Cái ngữ điệu dịu dàng này, dường như có thể khiến cho người khác quên mất đi giọng nói thô khàn của cô.

Đôi mắt của Trầm Tu Cẩn sáng lên, ánh mắt đặt lên trên khuôn mặt của Giản Đồng, lúc này, nhịp tim đập nhanh… Tiểu Đồng cô nói “Được”!

Cô bằng lòng sinh con cho anh rồi, hay là nói, tiểu Đồng cô đã nguyện ý quên đi quá khứ, rồi sống một cuộc sống hạnh phúc với anh rồi?

“Tôi buồn ngủ” Cô sắc mặt mệt mỏi, liền ngáp nhẹ một cái.

“Tôi đến phòng sách, em cứ yên tâm ngủ đi”

Trầm Tu Cẩn vẻ mặt phấn khởi, bê cái khay lên, rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Đêm khuya yên tĩnh “Tiểu Đồng, tiểu Đồng, tiểu Đồng…” Trong phòng ngủ, truyền tới tiếng hô gọi của người đàn ông, cái tên đó đã trở thành lời âu yếm êm tai nhất.

Giản Đồng nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông ở phía trên, cái ôm này, là thuốc thúc giục tình yêu trực tiếp nhất, ánh mắt của Trầm Tu Cẩn càng lúc càng sáng lên, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực: “Tiểu Đồng tiểu Đồng tiểu Đồng…”

Giản Đồng chấp nhận mọi thứ, đặt đầu dựa lên trên vai của anh, cánh tay của cô, vòng lên vai anh, cái đầu tựa vào bờ vai của anh, ở chỗ anh không nhìn thấy, trong mắt của cô, là nụ cười lạnh lùng chế giễu.

Quá mật, rồi ngủ thiếp đi, tỉnh dậy lúc nửa đêm, lọt vào mắt là lồng ngực rộng rãi. Cô cười, ấn giấu trong nụ cười là vẻ lạnh lùng. Mở to mắt, nhìn lên trần nhà, tỉnh lại vào lúc này, thì sẽ bị mất ngủ luôn… giống như rất nhiều đêm từ sau khi chuyển vào nơi này ở… Cô sao lại có thể thả lỏng mình, rồi ngủ trong lòng của anh chứ?

Haha…

Đôi mắt lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ… điểm khác biệt duy nhất giữa cái hàng rào sắt quen thuộc, và cái nơi đó chính là… căn phòng này xa hoa hơn một chút?

Anh vẫn đang ngủ, trên người hơi hơi có mùi mồ hôi, vì đêm qua đã nằm lăn đi lăn lại… Đôi môi nhợt nhạt của cô lại lặng lẽ nở ra một nụ cười lạnh lùng, âm thầm ẩn náu trong màn đêm.

Vào lúc trời sáng, cô cũng làm theo quy luật, nhảm mắt giả vờ ngủ.

“Dậy đi, trời sáng rồi, tiểu Đồng”

Anh lay cô dậy.

Giản Đồng lật người, khuôn mặt vẫn chưa ngủ đủ giấc: “Buôn ngủ, không dậy không được sao?

Vẫn muốn ngủ tiếp.”

Hơi hơi có âm mũi, Trầm Tu Cẩn bỗng thấy vui vẻ, người phụ nữ này hiếm khi làm nũng với anh, thế là phóng khoáng: “Được, ngủ tiếp đi. Tôi bảo quản gia Vương hâm nóng cơm cho em, ngủ đủ rồi thì dậy ăn nhé.”

“À,ừm: Cái chăn che đi quá nửa cái đầu, mái tóc lại bị che đi một nửa, chỉ lộ ra một chút làn da ở bên ngoài, đôi mắt của Trầm Tu Cẩn bỗng trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ngoan.”

Trên giường bỗng nhẹ, một lúc sau, một tiếng đóng cửa nhẹ nhàng truyền đến, người phụ nữ quấn vào trong chăn, liền động đậy, kéo cái chăn che đậy đi nửa cái đầu ra, lộ ra ánh mắt thờ ơ…

Còn có chỗ nào tỉnh táo à?

Cô không động đậy. Cho đến lúc nghe thấy tiếng khởi động máy của chiếc xe con, mới bò dậy từ trên giường, đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng nhìn theo chiếc xe đó lái ra khỏi trang viên.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, người đến hình như là sợ tiếng gõ cửa sẽ làm ảnh hưởng đến ai đó.

Giản Đồng đi ra mở cửa, cửa mở, người quản gia già lén lút.

Giản Đồng lãnh đạm liếc nhìn quản gia Hạ: “Đồ đâu?”

Quản gia Hạ từ trong túi quần lấy ra một cái lọ màu trắng: “Tôi là nhân lúc quản gia Vương đi phân công những công việc khác trong trang viên của ngày hôm nay, mà lén lút chạy đến đây. Cậu chủ có phòng bị đối với tôi, cơ hội có thể tiếp xúc sau này không có nhiều. Đây là một lọ”

Nói rồi đưa cho Giản Đồng.

Giản Đồng nhìn vào cái lọ màu trắng ở trong tay, một cái lọ màu trắng rất bình thường: “Làm phiền quản gia Hạ suy nghĩ chu đáo, đặc biệt dành ra lọ của thuốc vc” Cô nói, nụ cười kì quái ở trên miệng, rất nhanh liền biến mất không dấu vết, vào lúc ngẩng đầu lên, giống như người máy nói một câu không có tình cảm: “Vậy thì phải cảm ơn quản gia Hạ nhiều rồi”

Nói xong, đóng cửa lại.

Ngoài cửa, quản gia Hạ vẻ mặt phức tạp.

Giản Đồng mở nắp ra, dốc ngược ra một viên thuốc màu trắng, giống như ngày hôm qua, nhẹ nhàng ngậm vào trong miệng, để mặc cho viên thuốc tan ra, cay đẳng tràn làn. Mỉm cười nhẹ nhàng, nước mắt cũng theo thế mà rơi xuống.

Con?

Người mà năm đó tống cô vào tù, hôm nay lại muốn cô sinh con cho anh?

Viên thuốc ở trong miệng tan hoàn toàn thành nước đẳng, chui xuống cổ họng, ngay cả những giọt nước mắt chảy ra, cũng cảm thấy đẳng vô cùng, chảy vào trong khoang miệng, vị đăng và vị mặn tồn tại cùng lúc… Rồi đem cái “thuốc ve” ở trong tay ném vào trong ngăn kéo của bàn trang điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play