Há Cảo chậc chậc chậc lắc đầu: “Mọi người đừng tính toán, dù sao bố Mục cũng mới gia nhập đội của chúng ta…”

Đội?

Đôi lông mày lạnh lùng của Mục Lâm Kiên nhướng lên.

“Không đúng! Không phải là đội mà là bố Mục mới vừa gia nhập gia đình của chúng ta không lâu nên không hiểu quy củ! Vì để bố có thể hiểu thêm quy củ của gia đình bốn mẹ con vui vẻ của chúng ta thì con đã cố ý viết tay một cuốn sách quy tắc nho nhỏ cho bố, khi nào rảnh rỗi nhớ lật ra xem.”

Há Cảo cầm một cuốn sách nhỏ từ trong túi nhỏ của mình ra, ở trên dùng mỗi một cái biểu cảm mặt cười làm nhắc nhở ở mỗi một trang quy tắc, sự phối hợp màu sắc khiến cho trang sách tràn đầy sự thú vị của trẻ con nhưng nếu đổi thành Mục Lâm Kiên sử dụng thì trông có vẻ vô cùng ngu ngốc.

Anh không nói gì mà chỉ nhìn dòng nhắc nhở phía trên, có mười câu thì cả chín câu đều đang dùng giọng dỗ trẻ con, làm sai cái gì thì sẽ bị mắng, làm hư thì sẽ bị đánh mông…

Nhưng anh là Mục Lâm Kiên, từ nhỏ tới lớn không ai dám đánh mông anh, cho dù là ba tên nhóc thúi trước mặt này…

“Bố phải mau mau nhớ lấy đó nha! Nếu không sẽ bị cô lập đó!” Há Cảo nhẹ nhàng đặt tay lên trán Mục Lâm Kiên khẽ vuốt như đang vuốt lông: “Ngoan!”

Sự kỳ lạ trong giọng điệu, sự quái dị trong câu từ khiến Mục Lâm Kiên cảm thấy mình chính là một tên ngốc.

Vì để gây dựng hình ảnh ông bố thương yêu của mình, Mục Lâm Kiên nhịn!

Anh mở cuốn sách nhỏ đó ra.

Điều thứ nhất chính là cả cuộc đời này phải yêu bà Vũ Vân Hân sâu đậm, không được có suy nghĩ khác, nếu như có suy nghĩ khác thì sẽ bị thiên lôi đánh!

Đôi lông mày lạnh lùng của anh hơi nhíu lại, sao lại có cảm giác sắp bước vào tà giáo vậy.

Mục Lâm Kiên đọc tiếp mục thứ hai, thấy thứ gì ăn ngon nhất, miếng đầu tiên và miếng cuối cùng nhất định phải dành phần cho bà Vũ Vân Hân.

Trong nháy mắt, anh đã hiểu ra lý do tại sao bọn trẻ lại bỏ những thứ kia vào trong bát của Vũ Vân Hân, bởi vì ăn ngon.

Mà anh…

Lật hết cả cuốn sách nhỏ cũng không nhìn thấy ba chữ “Mục Lâm Kiên”, trong lòng có chút mất mát khó hiểu.

“Sao thế?”

Vũ Vân Hân bước từ trên cầu thang xuống, thấy vẻ mặt đen sì của Mục Lâm Kiên thì nhìn về phía ba đứa bé theo bản năng.

Chỉ thấy ba đứa đang ăn rất hăng say, còn bát của mình thì chất đầy thức ăn ngon.

Nhưng mà bát của Mục Lâm Kiên…

“Anh chưa ăn à?” Những lời này của Vũ Vân Hân tựa như thiên sứ hạ mình xuống nhân gian làm lòng anh ấm áp, suýt chút nữa thì nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của Tổng giám đốc bá đạo.

Lớn như thế rồi mà chưa bao giờ anh thấp kém như thế.

Từ sau khi có con thì anh phát hiện ra núi vàng núi bạc gì cũng kém hơn địa vị của mấy đứa bé trong lòng mình.

“Ăn rồi.” Không đợi Mục Lâm Kiên mở miệng, Há Cảo đã trả lời giúp anh.

Thật ra anh rất muốn nói là anh cũng muốn nếm thử một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play