Ninh Phượng vừa cầm điện thoại đã bị một tay Vũ Vân Hân cướp đi: “Bà mẹ tiểu tam của tôi ơi, bà làm vậy là không hiểu chuyện rồi, đột kích mới là cách hiệu quả nhất để kiểm tra nhân viên có làm tốt vị trí của mình không!”
Nói xong, Vũ Vân Hân trực tiếp kéo Ninh Phượng lên trên xe: “Hiếm khi chúng ta có thế giới hai người, không cho chơi điện thoại đâu đấy! Tôi muốn xúc tiến tăng thêm tình cảm với mẹ tiểu tam một chút.”
Ninh Phượng cứ như vậy bị kéo lên ghế phụ.
Còn điện thoại đã nằm trong túi quần Vũ Vân Hân.
“Cô trả điện thoại lại cho tôi đi.” Bà ta không có điện thoại, trận này sẽ rất rối loạn.
“Gấp gì chứ! Trên đường đến đó chúng ta tâm sự một chút đi, chỉ tầm mười phút sẽ đến thôi, để mình thư giãn chút đi nào! Mẹ tiểu tam!”
Ninh Phượng bắt đầu phát hiện ra có chuyện gì không ổn, nhưng xa đã chạy rồi.
Vũ Vân Hân đi dọc theo giao lộ phía trước, sau đó rẽ vào một con đường.
“Cô muốn chở tôi đi đâu?”
“Không phải bà có 6 hạng mục à? Chẳng lẽ ngay cả từng vị trí của nó mà cũng không biết?”
Ninh Phượng đương nhiên mấy dự án đó ở đâu, nhưng 6 hạng mục kia lại chia thành các khu khác nhau, cho dù Vũ Vân Hân lái đi đâu, cũng có thể đi đến một trong những căn cứ đó.
Bà ta hơi hối hận, sao mình lại làm nhiều như vậy.
Không hiểu sao ngồi trong xe Vũ Vân Hân lại cảm thấy hơi bất an, hai tay cố ý cầm chặt dây an toàn.
“Lo cái gì? Sợ tôi giết bà à?”
Vũ Vân Hân âm trầm nói một câu, Ninh Phượng sợ tới mức mồ hôi lạnh cả sống lưng.
“Sợ gì chứ, không phải bà cũng có rất nhiều lần muốn giết tôi sao?” Vũ Vân Hân lạnh lùng nhìn về phía bà ta, thuận thế dùng chân đập mạnh chân ga một cái, tăng tốc độ lao về phía trước: “Cùng lắm thì đồng quy vu tận luôn ở đây?”
Hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ này của Ninh Phượng, sao Vũ Vân Hân có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.
“Vũ Vân Hân, tôi cảnh cáo cô, nếu tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”
Vũ Vân Hân bật cười một tiếng: “Nếu bà xảy ra chuyện, vậy còn có cơ hội không bỏ qua cho tôi à?”
“…”
Câu này lập tức khiến Ninh Phượng như sụp đổ.
“Nhưng tôi sẽ không làm thế, bà nhiều lần hãm hại tôi, không phải tôi vẫn để bà sống vui vẻ đấy à?” Vũ Vân Hân lấy điện thoại của bà ta từ trong túi ra: “Muốn liên lạc với sát thủ giết tôi à?”
Ninh Phượng ngạc nhiên trừng mắt, bà ra căn bản không nghĩ tới chuyện vì sao người phụ nữ này lại biết.
“Đáng tiếc lại bị tôi phát hiện, có kinh ngạc, có sợ không, có bất ngờ không?”
“…”
Vũ Vân Hân nhìn dáng vẻ xong đời không nói nên lời của bà ta thì đắc ý lắc đầu: “Yên tâm, tôi không ngu như vậy đâu, sao tự đưa mình tới cửa được! Nhưng tôi không ngờ chính bà lại tự đưa tới cửa đấy, nếu đã đến, vậy tôi cũng không thể dễ dàng thả bà đi vậy được. Trước kia bà hành hạ tôi thế nào, tôi sẽ trả lại bà trăm ngàn lần như thế.”
Nói xong lại tiếp tục tăng tốc độ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT