Hiệu trưởng vội vàng cầm điện thoại lên, lập tức nhìn thấy Vũ Vân Hân từ chối chuyện thêm vào.

Rơi vào đường cùng, bà ta đành phải bấm gọi cho Vũ Vân Hân: “Rất xin lỗi, cuộc gọi này tạm thời không thực hiện được.”

Hiệu trưởng thật sự muốn trầm cảm.

“Tôi không quan tâm các người dùng cách gì, dù quỳ xuống cũng phải thêm được vị này vào cho tôi.”

“Vâng, hiệu trưởng!”

Tòa nhà hiện đại trong khu thương mại.

Ninh Phượng vừa đi xuống từ phòng thì nhìn thấy Vũ Vân Hân đứng trước cửa.

“Ơ! Ngọn gió nào thổi cô tới đây thế? Con gái cưng của tôi, nghe nói cô thăng chức rồi. Chắc bây giờ tôi phải gọi cô là giám đốc Vũ nhỉ!”

Vũ Vân Hân thật sự không ngờ, mới đầu còn định để người phụ nữ này thừa nhận mối quan hệ này của hai người, thế mà Ninh Phượng không chút ánh sáng này vừa thấy đã trực tiếp gọi cô là con gái cưng.

Cô thật sự rất thích chỉ số thông minh thấp tẹt của người phụ nữ này, cũng không hiểu vì sao trước kia bố lại ngu ngốc thế, giao tài sản của mình cho đồ khốn khiếp này.

“Bà mẹ kế của tôi, dì khỏe không!” Vũ Vân Hân khẩu phật tâm xà cố ý nói.

Mọi người vừa đi ngang qua có thể nghe nhìn thấy tận mắt.

Ninh Phượng hận không thể một cước đạp chết người phụ nữ này, tức chết bà ta.

“Chẳng lẽ dì không định mời tôi vào ngồi một chút à? Mẹ…kế!”

Thấy bà ta ta tức đến mức tái mặt, trong lòng Vũ Vân Hân thoải mái lạ kì.

“Cô tới đây làm gì?” Sắc mặt Ninh Phượng đã thay đổi.

“Chỉ muốn nghe bà gọi một tiếng con gái ngoan thôi!”

Vũ Vân Hân cố gắng gằn ba chữ con gái ngoan kia thật nặng.

“Có ý gì hả?” Ninh Phượng cũng rất khso hiểu.

Vũ Vân Hân đột nhiên đi về phía bà ta, nhiệt tình khoác lên tay người phụ nữ xấu xa: “Tôi biết dì thương con gái ngoan của mình nhất, hay đến nơi này với tôi đi?”

Ra ngoài cùng Vũ Vân Hân sao, Ninh Phượng bắt đầu cảnh giác: “Đi đâu?”

“Căn cứ hạng mục của dì chứ đâu. Không phải bà vẫn muốn hợp tác với tập đoàn Lâm Kiên của chúng tôi sao? Bà không muốn dẫn tôi đi khảo sát à?”

Nghe thế, Ninh Phượng lặng lẽ cong khóe miệng.

Kế hoạch lần trước nếu Vũ Vân Hân muốn đi khảo sát hiện trường, vậy bà at tuyệt đối sẽ không để cô còn sống mà xuất hiện.

Chẳng qua sau đó hạng mục bị Vũ Vân Hân lần lượt bỏ qua, nên chỉ có thể gác lại.

Hiện tại…

Vũ Vân Hân đưa tới cửa thế này, sao không làm chứ?

Ninh Phượng cũng nhiệt tình khoác tay cô: “Hiếm khi con suy nghĩ vì Vũ thị của chúng ta đấy, dì cũng mừng thay bố con, ông ấy trên trời có linh thiêng sẽ vui lắm đấy, có một đứa con gái làm việc ở tập đoàn Lâm Kiên kéo vốn cho tập đoàn Vũ thị cơ mà.”

“Đúng vậy đó.”

Vũ Vân Hân cầm chặt tay bà ta: “Chúng ta đi thôi.”

“Chờ một chút, để dì gọi điện cho quả đốc đã, nói bọn họ tiếp đã chúng ta thật tốt mới được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play