“Reng…”

Vũ Vân Hân vừa xoay người về công ty thì chuông điện thoại bỗng kêu lên.

Là cô giáo ở nhà trẻ gọi đến.

“Cho hỏi cô có phải là mẹ của Mục Thế Kiệt, Mục Thế Minh và Mục Thế Hiên không?”

Nghe thấy ba cái tên xa lạ, Vũ Vân Hân sửng sốt: “Không phải.”

“Không phải sao? Vậy cô có phải là Vũ Vân Hân không?”

“Đúng vậy.”

Cô giáo xem tới xem lui danh sách, mẹ của ba đứa bé thật sự là Vũ Vân Hân.

“Xin hỏi tại sao Mục Thế Kiệt, Mục Thế Minh và Mục Thế Hiên lại không đến lớp? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Tôi không biết ba đứa nhỏ này.” Vũ Vân Hân nóng nảy đáp.

“Nhưng mà…”

Cô hết lần này đến lần khác khiến cô giáo bối rối.

“Bánh Bao, Há Cảo và Màn Thầu không đến lớp. Cho hỏi có chuyện gì xảy ra không?”

Cô giáo cứ liên tục hỏi những câu mà Vũ Vân Hân không muốn nghe.

Ban nãy không phải là cô nghe không hiểu, mà là cô không muốn hiểu.

Không thể chấp nhận được con của mình lại bị đặt những cái tên như vậy.

Không có sự đồng ý của cô, các con của cô sao có thể theo họ Mục.

Về điểm này cô nhất quyết không phục, thế này chẳng khác gì bị tước quyền nuôi con.

“Ai đã đưa ra ba cái tên này? Vũ Vân Hân lạnh lùng hỏi.

“Chuyện này…” Cô giáo liền bị khó xử, nói giọng ấp úng.

“Mục Lâm Kiên?”

“Nếu bọn trẻ không thể đến lớp, vậy tôi sẽ xem như chúng nghỉ phép, cảm ơn cô đã trả lời, chúc cô một ngày vui vẻ.”

Cô giáo vội cúp máy.

Vũ Vân Hân nổi nóng nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lửa giận trong lòng bừng bừng bùng nổ.

Bất cứ chuyện gì cô cũng có thể chịu đựng.

Bất cứ chuyện gì cô cũng có thể nhân nhượng cho qua.

Chỉ riêng con của cô là không thể.

Chúng nó là cuộc sống của cô.

Cô lập tức kiểm tra thông tin hộ khẩu, quả nhiên là ba đứa nhỏ bị đưa vào hộ khẩu nhà họ Mục.

Trên đấy không có tên của cô, chỉ có tên ba của ba đứa nhỏ là Mục Lâm Kiên.

Hành vi đê hèn này khiến Vũ Vân Hân không hít thở nổi, còn kinh tởm hơn so với việc tận mắt chứng kiến bị tước quyền nuôi con nữa.

“Cô Vũ, thì ra cô ở đây. Chủ tịch Mục đang đợi cô ở bãi đỗ xe, mời cô đến đó một lát.”

Vũ Vân Hân đi đến xe của mình rồi lên xe.

Mục Lâm Kiên ở cách đó cũng không xa thấy cô nổ máy xe vội chạy theo sau.

Chiếc xe chạy nhanh hơn so với tốc độ bình thường.

Phóng xe với tốc độ cao trên đường, như thể không cần mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play