Câu nói này của Mục Lâm Kiên có tính sát thương cực cao.

“Nhưng mà bình thường anh không cần người nhà phải hẹn trước mà.”

“Tránh ra.” Mặt Mục Lân Kiên thờ ơ.

Ví trí của Thẩm Giai Kỳ đứng lại trùng hợp là lối đi của phòng làm việc.

Cô ta không cam tâm, nhìn cấp dưới đứng xung quanh, nhưng không có Vũ Vân Hân ở đây, cô ta uất ức bĩu môi: “Anh thay đổi rồi.”

“Tránh ra.” Mục Lâm Kiên lạnh như băng nói với cô ta.

“Anh lúc trước không có như thế này.”

Cô ta vừa nói, hai mắt đỏ hoe, hai cánh tay duỗi ra nắm lấy áo Mục Lâm Kiên: “Lúc trước em đến đây đều không phải hẹn trước, ra vào như là nhà của mình…”

“Vệ sĩ.” Mục Lâm Kiên không chút thương tiếc.

Lập tức xuất hiện vài vệ sĩ đến tóm lấy cô ta, kéo sang một bên.

Mục Lâm Kiên hiên ngang dẫn nhóm quan chức đó vào văn phòng. Lục Tâm thuận tay đóng cửa.

Thẩm Giai Kỳ tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Mau thả tôi ra.”

Vệ sĩ không quan tâm lời cô ta, trực tiếp kéo vào thang máy, lúc này Vũ Vân Hân cũng đang đứng bên trong.

Thấy Thẩm Giai Kỳ bị đuổi ra, cô liền đến trước mặt làm ầm ĩ: “Tôi còn tưởng cô khác biệt thế nào.”

“Vũ Vân Hân, tôi nói cho cô biết, đừng có mà kiêu ngạo.”

“Tôi kiêu ngạo khi nào? Còn không phải cô đã chọc vào tôi sao?”

Vũ Vân Hân ngạo nghễ ưỡn người, chân mạnh mẽ tiến lên một bước, dồn Thẩm Giai Kỳ vào góc thang máy: “Cô đến là muốn xem kịch, đúng không?”

“Cô bị điên à? Nói cái quái gì thế?” Thẩm Giai Kỳ nhìn cô trừng trừng, ngay cả mắt cũng không chóp.

Nói dối mà cũng có thể đạt được đén trình độ này, Vũ Vân Hân là lần đầu tiên được nhìn thấy.

Thật ra nếu sáng nay Thẩm Giai Kỳ không xuất hiện thì có lẽ Vũ Vân Hân và Mục Lâm Kiên đã cãi nhau một trận kịch liệt rồi.

Cô oán than ra khỏi bệnh viện, hận tại sao không để cô ấy mở cửa, nếu mở cửa thì có thể cứu được dì rồi.

Chỉ là khi đến công ty, nhìn thấy Thẩm Giai Kỳ, cô mới dường như hiểu ra được cái gì đó.

Lần trước Mục Lâm Kiên đã thừa nhận mối quan hệ của hai người họ trước mặt Thẩm Giai Kỳ, bây giờ mọi việc trước mắt còn lộn xộn, nói không chừng là cô ta muốn đến xem bọn họ tranh cãi bất hòa, thừa cơ hội nhảy vào.

Đáng tiếc, người phụ nữ này đã tính toán được mọi thứ nhưng vẫn không tính được bản thân mình đã đi sớm một bước.

Sự tức giận của Vũ Vân Hân vụt tắt sau khi gặp Thẩm Giai Kỳ.

“Không sao cả. Tôi tiễn cô.” Vũ Vân Hân nở nụ cười, đợi cửa thang máy mở ra, lịch sự tiễn cô ta ra ngoài.

Thái độ thay đổi ba tram sáu mươi độ, chế nhạo tính toán sai lầm của Thẩm Giai Kỳ.

“Nhớ cho kĩ, lần sau đến phải hẹn trước, nếu không thì lại đi một chuyến trắng tay, thế thì mất mặt lắm.” Vũ Vân Hân chủ động mở cửa cho cô ta: “Hoan nghênh cô lần sau ghé thăm, cô Thẩm.”

Thẩm Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi ngồi lên xe, không phục nhìn Vũ Vân Hân ở bên ngoài xe.

Rốt cuộc là tính sai bước nào, sao lại không như kế hoạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play