Nghĩ lại chuyện đó, Tô Anh cầm ly rượu lên một hơi uống cạn luôn.
Không ai có thể hiểu được nỗi lòng của một người phụ nữ luôn khao khát thoát khỏi cuộc sống nghèo khó.
Không phải chỉ muốn dựa dẫm vào đàn ông, nhưng trong cái thời đại mà người ta chỉ coi trọng đàn ông thì kết hôn là cách duy nhất để đổi đời.
Để có được cuộc sống tốt hơn thì sao không thể tìm cho mình một người đàn ông có tiền, như vậy thì không cần lo ‘cơm áo, gạo tiền’ nữa rồi.
Với mong muốn dựa vào người khác để thay cuộc sống của bản thân, vô tình lòng tham đã lấp đầy suy nghĩ của bà ta.
Thậm chí đã làm mờ cả hai mắt.
Sau khi trải qua một lần kia, bà ta tìm bừa một người đàn ông để lấy.
Đó là người rất bình thường, giản dị, chất phác, người lớn trong nhà đều khen ông ta thật thà.
Chồng bà ta sống rất nội tâm, thật sự không biết nói những lời lẽ yêu đương sáo rỗng giống như những gã đàn ông ăn chơi vô độ kia.
Ban đầu bà ta nghĩ rằng mình sẽ sống một cuộc sống bình thường như vậy suốt đời, mặc dù không giàu có nhưng rất yên ổn, ăn no mặc ấm.
Nhưng mà lấy nhau được ba năm thì bà ta lại bị chồng bạo hành, ông ta trút hết những ấm ức ở bên ngoài lên đầu Tô Anh.
Đây chính là người đàn ông mà mọi người xung quanh, bạn bè hàng xóm đều khen là thật thà, tốt tính, biết đối nhân xử thế…
Thật ra tất cả là do ông ta âm thầm chịu đựng, người như thế sẽ bộc phát trong im lặng hoặc là chết trong im lặng.
Không biết Tô Anh đã bị bạo hành bao nhiêu lần, mỗi lần như thế bà ta lại bị dáng vẻ người đàn ông quỳ trên mặt đất cầu xin làm cho mềm lòng!
Cuối cùng bà ta vẫn tha thứ và chung sống với chồng, cho đến một ngày người đàn ông kia cầm dao lao đến đâm vào mình.
Khoảnh khắc ấy bà ta mới hiểu ra rằng, những lần ông ta quỳ trước mặt, cầu xin mình chỉ là giả dối!
Bà ta mãi mãi cũng không bao giờ quên được lúc mình loạng choạng chạy ra ngoài cửa nhà, máu chảy thành dòng trên mặt đất, cứ tưởng mình không sống nổi.
Kết quả là có một chiếc ô tô chạy qua, chiếu sáng cả con đường nhỏ.
Tô Anh giống như thấy được hy vọng, cố gắng dựa vào bản thân mình, cuối cùng cũng chạy tới trước xe.
Người ngồi trên xe là bà Mục, năm đó cũng chỉ mới hai mươi tuổi, nhìn thấy Tô Anh bị thương nặng, nên bà ấy mới có lòng tốt đưa người phụ nữ kia về nhà.
Từ đó, bà ta trở thành người giúp việc cho nhà họ Tô trong suốt một năm, công việc chủ yếu của bà ta là phục vụ sinh hoạt hàng ngày cho bà Mục.
Lúc đó, bà Mục còn chưa lấy chồng cho nên vẫn còn là cô chủ! Tên đầy đủ là Tô Anh.
Thật trùng hợp, hai người họ cùng tên nhưng cuộc sống lại hoàn toàn trái ngược.
Tô Anh ngưỡng mộ cuộc sống sung sướng, ăn ngon mặc đẹp của cô Tô, lại còn có một người đàn ông tuấn tú ngày nào cũng đến thăm cô ấy.
Khi đó, Tô Anh mới hiểu được, là tại bản thân mình không đủ xuất sắc. Truyện cổ tích ‘Cô bé lọ lem’ gì gì đó đều là lừa gạt, trên thực tế, có rất nhiều lúc bà ta chỉ có thể trở thành công cụ cho những người giàu có mà thôi.
Tô Anh bắt đầu đi theo cô Tô học tập cách ăn nói và làm việc, đọc rất nhiều sách…vì bà ta muốn lột xác!
Đã trải qua mười năm gột rửa, bà ta đã hoàn toàn rũ sạch dáng vẻ quê mùa của mình hồi đó, thậm chí bây giờ khi đã hơn bốn mươi tuổi bà ta vẫn như một thiếu nữ, quyến rũ được vô số đàn ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT