“Cũng muộn rồi, chú không phải về nhà à?” Bánh Bao vỗ vỗ vai anh ta.

“Ừ nhỉ!”

Anh ta đứng dậy đi ra cửa, sau đó còn quay đầu lại nhìn bốn mẹ con đang đứng ở giữa nhà.

“Chú còn không đi, cháu sẽ nói với ông chủ của chú là chú thích Búp bê nhà chúng cháu!” Há Cảo vừa nói như thế xong một cái, Lục Tâm đã vội vàng chạy giống như là trộm sợ bị người ta bắt.

Vốn dĩ còn đang muốn nghe được chút tin tức gì đó, thế mà lại bị đuổi đi.

Vừa đóng cửa lại, bọn nhóc đã lấy ra một tấm bàng nhỏ màu trắng.

Bánh Bao dán ảnh của người phụ nữ hôm nay cậu nhìn thấy lên trên tấm bảng: “Người phụ nữ này là người của Ninh Phượng, theo phán đoán sơ bộ của bọn con thì Ninh Phượng đang sử dụng mỹ nhân kế, dùng sắc đẹp để giữ lấy trái tim của ông Mục, sau đó lợi dụng ông Mục để mua cổ phiếu, thậm chí là chiếm lấy lợi ích kinh doanh.”

“Chuyện như thế mà cũng có thể nghĩ ra, đúng là không phải con người mà!” Vũ Vân Hân không thể tin nổi.

“Đến lúc đó, bà ta sẽ trở thành mẹ của Mục Lâm Kiên, nếu bà ta thật sự thành công thì ván cờ này không còn gì để đánh!”, ba đứa nhóc thở dài: “Cảm giác như ông Mục đang giận dỗi bọn con!”

Ba đứa nhóc kể cho Vũ Vân Hân nghe chuyện hôm nay.

“Bọn họ đã bắt đầu hẹn hò rồi! Mẹ nhìn ánh mắt của ông già này đi, dựa vào hiểu biết về đàn ông của bọn con thì chắc chắn người phụ nữ này đang diễn kịch, là kiểu ôn lại tình xưa ấy.”

“Chắc là mẹ phải hẹn bà ta ra để nói chuyện!”

Trong ngôi biệt thự màu trắng, tiếng nhạc cổ điển vang lên.

Ninh Phượng thản nhiên ngồi trên sô pha uống rượu vang, bà ta nheo mắt lại nhìn vào ly rượu đỏ tươi, tinh khiết và thơm mùi nho, ngón tay nhẹ gõ theo nhịp nhạc.

Một người phụ nữ ngồi trước chiếc đàn dương cầm đặt ở phòng khách, bàn tay thành thục lướt trên phím đàn, không hề đàn sai một nốt nào, tiếng nhạc du dương, giống như người ta đang thưởng thức một bữa tiệc âm nhạc trong một căn phòng sang trọng.

“Thật sự rất có tài, coi như không phí tiền của tôi.”

Vừa nghe nhạc, Ninh Phượng vừa đứng dậy đi đến trước mặt Tô Anh.

“Nhất định rồi ạ! Không dễ gì mà có được ‘mùa xuân thứ hai’ (ý nói những người trung niên và cao tuổi đã ly hôn hoặc góa bụa đã tìm lại được tình yêu), dù thế nào cũng phải nắm bắt cơ hội thật tốt.”

Ninh Phượng mỉm cười, cầm chiếc ly lên chạm với Tô Anh: “Rất đúng!”

Dù tình hình thực tế như thế nào thì Ninh Phượng cũng nắm chắc phần thắng.

“Lão già kia rất thương vợ, còn tôi lại giỏi nhất là bắt chước.”

Tô Anh bắt đầu làm người đóng thế từ năm mười sáu tuổi, chịu đủ mọi vất vả, đã từng đóng thế cho rất nhiều ngôi sao.

Bà ta đam mê diễn xuất, nhưng sự nghiệp của bà ta đã bị hủy hoại trong chớp mắt.

Là do số phận không may mắn!

Cũng giống như Ninh Phượng, một lòng một dạ muốn lấy người giàu.

Đáng tiếc là càng sốt ruột, càng dễ trở thành đồ chơi cho đàn ông.

Tô Anh bị một người đàn ông tự xưng giàu có lừa đến một thành phố khác, ông ta luôn miệng nói mình là ông chủ của một tập đoàn kinh doanh bất động sản nào đó, có máy bay riêng…nhưng chỉ là nói dối.

Đến lúc Tô Anh rời khỏi nơi mình quen thuộc để đi cùng với gã đàn ông kia mới biết rằng mình đã bị người ta lừa bán!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play