“Cảm ơn ông Thẩm khích lệ.” Vũ Vân Hân không ngồi xuống, mà lễ phép rót thêm cho ông ta một chén trà: “Những người nhỏ bé như chúng tôi chỉ xứng rót trà cho các nhân vật lớn như ông. Còn về chuyện mà ông muốn đàm phán, tôi nghĩ ông nên đi nói chuyện với Tổng giám đốc Mục.”
“Vũ Vân Hân, cô bớt giả vờ giả vịt đi.” Ông Thẩm giận tím mặt, toàn bộ phòng họp ngập trong tiếng giận dữ của ông ta: “Vì sao cô lại không thông qua bất cứ dự án nào của nhà họ Thẩm chúng tôi, cô có ý gì?”
Một hai cái thì thôi đi, bây giờ tất cả dự án đưa tới đều bị bác bỏ.
“Bởi vì dự án không phù hợp tiêu chuẩn đầu tư của chúng tôi.” Vũ Vân Hân không vội, khóe miệng vẫn duy trì mỉm cười như cũ.
“Cô nói cho tôi biết tiêu chuẩn đầu tư của bên cô là gì đi? Nhà họ Thẩm bọn tôi còn kiếm ít tiền cho Mục Lâm Kiên à? Nói trắng ra là hơn một nửa số dự án của các cô đều cần nhà họ Thẩm đóng góp, cô không biết cô như vậy chính là gậy ông đập lưng ông ư?”
Vũ Vân Hân cười lạnh.
Cô vẫn tưởng chuyện cô điều tra được có lẽ hơi sai lệch, không nghĩ tới, tra được cái nào chuẩn cái ấy.
Quả nhiên hôm qua bỏ thời gian đến phòng hồ sơ không phí công chút nào.
“Không nghĩ tới nhà họ Thẩm lại chí công vô tư như vậy, giúp tập đoàn Mục Lâm chúng tôi nuôi dưỡng nhân tài. Bây giờ lại vừa hay chúng tôi giúp bên ông bỏ được một phần gánh nặng, không cần để ông phải nuôi nữa. Cho chúng tôi bác bỏ toàn bộ dự án của ông là để ông có thể đầu tư vào công ty khác.”
“Cô…”
Ông Thẩm tức giận tới mức muốn bùng nổ.
Cảm giác như ông ta nói thế nào cũng nói không thông.
Trong cơn tức giận liền gọi điện thoại cho ông Mục.
“Đại ca, nhà họ Thẩm chúng tôi thực sự không còn cách nào hợp tác với anh nữa rồi, Vũ Vân Hân của bộ phần đầu tư bên anh từ chối chúng tôi, xem ra quan hệ hai nhà chỉ đến thế thôi.” Ông Thẩm không nói thật, vẫn bày ra bộ mặt dối trá.
Vũ Vân Hân lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, thật ra trong lòng cô đã bắt đầu lo lắng.
Dù sao cũng là ông Mục, nhiều ít cô vẫn phải nể tình.
Hai đầu lựa chọn khó khăn, cô cũng không có quá nhiều kinh nghiệm.
“Ông nói cái gì? Cái gì mà từ chối cơ. Chúng tôi nghe không hiểu?”
Trong điện thoại di động truyền đến giọng non nớt của ba đứa bé.
Ông Thẩm thì kinh ngạc trợn tròn mắt: “Mấy đứa là ai?”
“Võ Kiệt, gà chiên nhà cậu ăn có ra gì không?”
“Không ăn được. Đây hoàn toàn không phải gà chiên của nhà tôi, quá khó ăn.”
“Không phải cậu nói gà chiên mà ông ngoại cậu làm ngon nhất à?”
“Thế nhưng nó không có vị như này.”
Trong điện thoại di động truyền đến giọng mấy đứa bé, sắc mặt ông Thẩm lập tức thay đổi.
Ngay cả cháu của chính mình cũng đang phê bình sản phẩm của công ty mình.
“Alo, alo, alo? Có ai không? Ông có phải là ông ngoại của Võ Kiệt không ạ?” Âm thanh trẻ con của Bánh Bao vang lên.
Lúc ấy ông Thẩm không biết nói gì luôn.
“Ông ơi, có người tìm ông này, không biết vì sao lại chẳng nói gì cả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT