Võ Kiệt tự dưng được đối xử tốt lo sợ nhìn gà chiên trước mặt, vẫn còn nóng hổi, quan trọng nhất đây còn là nhãn hiệu cậu ta thích ăn.

“Không được ăn mấy thứ rẻ tiền này.” Mợ chủ Võ quát.

“Rẻ tiền chỗ nào cơ. Đây không phải quán do nhà họ Thẩm cô mở sao?” Há Cảo trêu ghẹo hỏi. . Truyện Đam Mỹ

Tất cả các bạn học trong lớp gật đầu: “Đúng vậy. Đây là quán gà do nhà họ Thẩm mở.”

Tiểu Bàn chỉ vào mấy dòng chữ phía sau nói: “Lần trước Võ Kiệt còn tự chỉ tự nhận nói đây là hiệu gà nhà cậu ta mở, chỉ ăn gà chiên nhà mình bán.”

Mợ chủ Võ lúng túng nhìn logo trên bao bì đóng gói, đúng là logo nhà họ Thẩm.

“Chắc không phải gà nhà cô không ăn được nên mới để bọn cháu ăn chứ. Có phải do có bí mật nào không thể để ai biết không?” Há Cảo nhìn sắc mặt mợ chủ Võ, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Vậy con ăn ít thôi.” Mợ chủ Võ bất đắc dĩ nói một câu.

Khó khăn lắm Võ Kiệt mới có cơ hội được ăn thức ăn nhanh, làm sao có thể ăn ít đi, cắn một miếng lại cắn thêm một miếng khác.

Mợ chủ Võ nhìn thấy bắt đầu lo lắng, thế nhưng làm thế lại khó xử trước mặt con.

Đành phải quay lại xe trước, đến chỗ hẹn bác sĩ gia đình.

“Búp Bê, mẹ đoán đúng rồi. Nhà họ Thẩm thực sự giống lời mẹ nói, bọn họ không tin dùng đồ nhà bọn họ sản xuất, mà hoàn toàn sử dụng để lấy lợi ích.”

Vũ Vân Hân ngồi trong phòng làm việc nhếch khóe môi.

Thậm chí mợ chủ Võ còn không biết đâu là sản phẩm do chuỗi công ty mắt xích nhà họ Thẩm sản xuất, đã trở thành tay cầm tốt nhất của cô.

Chỉ tính riêng cửa hàng gà rán đã có hàng trăm chuỗi cửa hàng gần như độc chiếm thành phố A, nhưng người của nhà họ Thẩm lại không ăn.

Có thể nghĩ, ngay cả sản phẩm của mình mà mình lại không dám ăn thì sao người ngoài có thể ăn được?

“Cốc cốc cốc…”

Lúc này, Tiểu Trân đứng bên ngoài gõ cửa.

“Quản lý, ông Thẩm tới tìm cô.”

Nên đến vẫn phải đến.

Vũ Vân Hân thong dong bình tĩnh đứng dậy.

“Quản lý, có phải ông ta đến vì dự án không?”

“Ừ.”

Vũ Vân Hân nhẹ nhàng ra trận, không cầm theo bất cứ thứ gì, cứ thế đi ra ngoài.

Tiểu Trân theo sát bên cạnh: “Sao lại không cầm tư liệu?”

“Không cần.”

Đồ vô dụng thì phải vứt đi y như dự án của nhà họ Thẩm, những dự án phải ném đi giữ lại chỉ tổ chiếm diện tích.

Vũ Vân Hân đi vào phòng họp, nhìn thấy ông Thẩm đang ngồi đó thảnh thơi uống hớp trà nóng.

“Không nghĩ tới ông Thẩm lại tự tới bộ phận dự án chúng tôi, quả thực khách quý ít khi gặp.” Vũ Vân Hân vừa vào cửa đã khách sáo một câu.

Ông Thẩm kiêu ngạo nhấp một ngụm trà: “Chủ yếu là do cách làm việc của quản lý Vũ chúng ta quá quyết liệt, tôi không đến không được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play