*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Thư Anh nghĩ đến điều này, đắc ý nhếch khoé môi lên.
Quả nhiên trời cũng giúp mình. Cô ta nhìn hộp giấy trước gót chân mình, trong bóng tối ông trời cũng không nhìn thuận mắt người phụ nữ này.
Cô ta đi đến nhà vệ sinh để trang điểm, tự tin quay trở lại phòng làm việc của mình.
Tại nhà kho.
Ba đứa trẻ nhìn thấy Vũ Vân Hân cầm cơm trưa đi đến, bọn chúng giống như được phải phóng mà lập tức mặc áo khoác vào.
“Đừng ăn nữa, Há Cảo, trên chỗ Mục Lâm Kiên còn có đồ ăn ngon lắm” Bánh Bao thấy Há Cảo không ngừng lùa cơm.
“Đừng lãng phí”
Cơ thể của Há Cảo càng ngày càng mập.
Màn Thầu cầm hộp giấy nhỏ của mình so sánh: “Đừng ăn nữa, ăn nữa thì cái hộp này cũng không chứa nổi anh đâu”
“Thay một cái mới to hơn là được”
Cuối cùng mấy miếng thịt kho cũng đi xuống miệng, cậu thoả mãn mà khoa tay múa chân.
Cậu trùm chiếc hộp giấy lên, ngày hôm nay nó đang nhỏ hơn một chút so với ngày hôm qua.
Cậu cố gắng chen vào, cái hộp bị rách.
“Cái hộp này rách mất rồi”
Bánh Bao và Màn Thầu cạn lời mà nhìn cậu nhóc nghịch ngợm này: “Sao lúc nào anh cũng nhiều chuyện như vậy?”
“Anh đóng vai quỷ nhé!”
Cậu cảm thấy vai diễn quỷ rất hợp vơi mình, không chỉ hù doạ người khác mà hơn nữa có thể tự do bay nhảy khắp nơi.
“Các con đợi mẹ ở chỗ cũ, mẹ đi nguy trang một chút”
Há Cảo cầm bộ quần áo ngày hôm qua rồi mặc lên, khắp nơi trên tấm vải trắng tinh đều dính lớp sơn màu đỏ bốc mùi tanh thối.
“Giống như mùi của người chết vậy” Bánh Bao với lỗ mũi bén nhạy ghét bỏ mà lùi ra xa.
“Mà nói mới nhớ, rõ ràng là sơn mà sao lại có mùi máu tanh?”
Bánh Bao cảm thấy rất kỳ lạ.
Nhìn bao bì phía trên sơn, rõ ràng viết là sơn mà.
“Lẽ nào giết người rồi đổ máu vào trong đó?” Há Cảo vừa trang điểm vừa nói với vẻ bình thản.
Màn Thầu hít một hơi lạnh lẽo: “Há Cảo, anh không sợ sao?”
“Sợ cái gì? Cũng đâu phải là anh giết người”
Đối với Màn Thầu mà nói, hai từ “giết người” này khiến cho cậu hơi kiêng ky, vì vậy cậu vô thức né tránh tất cả chuyện sẽ bị người ta hiểu lầm mình giết người.
Cậu vốn rất tự ti, không muốn bị người ta nói vớ nói vẩn.
“Ok thôi!” Há Cảo đội một bộ tóc giả lên, bôi một lớp son đỏ lên trên da thịt.
“Em lấy nó ở đâu vậy?” Bánh Bao thấy cây son này không phải là đồ rẻ tiền bình thường.
“Em nhặt ở chỗ tổng giám đốc Mục”
Ba đứa trẻ đột nhiên khựng lại: “Sao nhà trọ của tổng giám đốc Mục lại có đồ của phụ nữ?”
Đột nhiên bọn trẻ nhớ đến hình ảnh Vũ Thư Anh cố gắng hết sức để quyến rũ Mục Lâm Kiên.
Thật ra bọn chúng cũng không rõ rốt cuộc sau này có hôn hay.
không, khi đó Vũ Vân Hân xuất hiện.
“Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ sẽ không phải là tên đểu đâu nhỉ?”
“Có thể lắm, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, con người thường phân theo bầy mà”
Nghe thấy những lời này, ba đứa trẻ chợt lắc đầu: “Điều này thì không đúng rồi, Búp Bê của chúng ta không thể bị tên đểu đùa giỡn được.”
Thái độ của bọn trẻ đối với Mục Lâm Kiên giống như thời tiết mấy.
ngày nay vậy, nói thay đổi là thay đổi.
“Xem ra chúng ta thật sự phải cắm trại ở phía trên để lúc nào cũng biết được cuộc sống riêng tư của Mục Lâm Kiên”
Nói rồi ba đứa trẻ chuẩn bị xuất phát.
Hai hộp giấy nhỏ đi lên phía trước.
Thấy phía trước không có ai, Bánh Bao ở phía sau đuổi theo.
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa, có rất ít người đi lại trong công ty.
“Tíng tong..”
Bởi vì Vũ Thư Anh đã đi đến trước hộp giấy.
“Nếu như bị phát hiện thì nhất định sẽ lại khiến Búp Bê nhức đầu”
Há Cảo lo lắng nhíu mày lại.
Mỗi bước đi của Vũ Thư Anh đều kéo theo trái tim của bọn trẻ.
Bánh Bao và Màn Thầu trốn ở trong thùng đều nghĩ thầm, xem ra không thể trốn được nữa rồi.
Chỉ thấy Vũ Thư Anh cúi người xuống mà nhấc cái hộp lên.