*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trưởng phòng Vũ, cô cũng đến đây ăn trưa sao?” Đúng lúc này Hoàng Hà cũng đi từ trong phòng ăn ra.

Nghe thấy giọng nói, Vũ Vân Hân quay người lại và đúng lúc đụng phải Vũ Thư Anh.

Đôi mắt ngập tràn sát khí của cô ta nhìn chằm chằm vào cô, hai tay căm hận tức giận nắm chặt lại.

Dường như nhận ra được điều gì đó, Vũ Vân Hân dẫm mạnh bước chân đi đến phía trước, cố gắng hết sức để tránh cơ thể mình dựa sát gần lan can.

“Tránh ra!” Mũi giày của Vũ Vân Hân đã đến gần mũi giày của Vũ Thư Anh, nhưng cô ta không những không lùi xuống mà còn đứng im không hề nhúc nhích.

“Đồ đàn bà đê tiện, vì để lên được chức mà cô không từ thủ đoạn nào” Vũ Thư Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi lên chức? Tôi chiếm chức của ai? Của cô sao hả trưởng phòng thư ký?” Vũ Vân Hân lạnh lùng cười: “Có vẻ như chức vị tôi ngồi là chức vị giám đốc bộ phận hạng mục đã được bỏ trống mấy tháng nay, nó có liên quan gì đến cô? Hơn nữa lần thăng chức này hoàn toàn do cô chuẩn bị, sao tôi lại là đồ vô liêm sỉ?”

“cô “Cô cái gì mà cô! Vũ Vân Hân tôi làm người đường đường chính chính, cô không phục thì chiến đấu đi”

Cô đã thức trắng mấy đêm liên tiếp, bận rộn cả ngày lẫn đêm, những hạng mục mà cô lấy được hoàn hoàn xứng đáng có được.

Không có ai trong tổ hạng mục nghỉ ngờ cô ngồi trên vị trí giám đốc này, Vũ Thư Anh dựa vào cái gì chứ?

Cô thấy Vũ Thư Anh không có ý muốn lùi về phía sau một bước nên giơ thẳng chân lên và giẫm xuống.

“Này! Sao cô giẫm người hả?”

Cảm giác đau đớn khiến Vũ Thư Anh đột nhiên rụt chân trở về.

“Tôi dẫm con chó đang cản trở tôi!”

Cô gào lên ầm ĩ, không hề cho cô ta chút mặt mũi nào.

Mặc dù Vũ Vân Hân vẫn chưa đến tầng lớp lãnh đạo cấp cao, nhưng với sự quyết đoán bẩm sinh khiến Vũ Thư Anh cảm nhận được cảm giác uy hiếp.

Cô đi qua người Vũ Thư Anh một cách kiêu ngạo, đôi môi đỏ mọng.

quyến rũ khẽ hé ra: “Quay về nói với Ninh Phượng rằng đừng hòng tôi ký tám hạng mục đó.”

Câu nói này khiến Vũ Anh vô cùng kinh ngạc.

Sao cô lại biết chuyện tám hạng mục đó?

Cô ta quay người nhìn Vũ Vân Hân và Hoàng Hà cùng đi vào trong thang máy.

Vũ Thư Anh giống như chiến sĩ bại trận, còn không có tư cách để đánh trả lại.

Nếu như không đạt được tám hạng mục ấy, Ninh Phượng nhất định sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Cảm xúc sốt sắng bất an lại ập đến khiến cô ta phiền não mà chống đầu.

Một cơn gió thổi qua khiến một hộp giấy trống chao đảo và rơi xuống bên chân cô ta.

Vũ Thư Anh vô thức nhìn về phía tầng thứ mười ba.

Sau khi Ninh Uy chết, cô ta vẫn chưa từng đi đến tầng mười ba. Cho dù có đến cũng không dám đến phòng làm việc.

“Cô từng thấy chiếc hộp giấy kỳ lạ ở tầng mười ba chưa?” Vũ Thư Anh đi lên phía trước níu một nhân viên nữ lại.

“Từng thấy rồi, nhưng tôi cảm thấy khống giống như kỳ lạ cho lắm.

Có lẽ bên trong có người: Người nói chuyện chính là tiếp tân vừa mới đến.



Vũ Thư Anh bị thức tỉnh bởi lời nói của tiếp tân.

Nói không chừng là mưu kế mà Vũ Vân Hân sắp đặt, khiến cho công ty sợ hãi cũng không phải là điều kỳ lạ.

Khi bừng tỉnh, trong đầu cô ta nhớ lại trước kia Vũ Vân Hân dùng hộp giấy và xe đẩy đi ra từ trong bãi đỗ xe.

Khi đó cô ta còn đứng ở tầng trên nhìn cô đẩy ba hộp giấy lên trên tầng.

Lúc đầu cô ta còn tưởng Vũ Vân Hân trộm đồ, nhưng kết quả lại là ba đứa trẻ.

Cho nên hộp giấy là đứa trẻ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play