*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Há Cảo kinh ngạc khi nhìn thấy Bánh Bao ở trong đoạn video giám sát. “Không thể nào!” Vũ Vân Hân lắc mạnh đầu: "Không thể nào là Bánh Bao được!” 

Đoạn video được kéo đến thời điểm gần nhất, trừ Bánh Bao ra thì thật sự không có ai khác đến lấy tài liệu. 

Mục Lâm Kiên nhìn thời gian của đoạn video: “Bị người khác cắt xén rồi” “Ai lại có thể cắt xén được đoạn video?” 

“Không ai có thể!” Mục Lâm Kiên cũng cảm thấy kì quái không hiểu tại sao. 

Theo lẽ thường hệ thống của tập đoàn Mục Lâm, nó là hệ thống an ninh tiên tiến và hoàn chỉnh nhất, không có sự cho phép của anh, không một bảo vệ ở tầng dưới nào có quyền cắt xén hoặc chỉnh sửa thời lượng. 

“Bánh Bao sẽ không lấy hạng mục của dì đâu! Búp Bê, dì phải tin tưởng Bánh Bao!” Há Cảo lo lắng nhíu mày. 

“Ngoan! Búp Bê biết rồi.” Nhìn đoạn video bốn năm lần, kết quả chỉ nhìn thấy đứa con của chính mình. 

Vũ Vân Hân thất vọng thở dài: "Quên đi! Đợi sau khi học xong sẽ biết!” 

Cô không cam lòng, cô đã chuẩn bị rất tốt hạng mục lần này, kết quả bị người ta lấy trộm mất. 

“Khi nào thì bắt đầu?” Mục Lâm Kiên trầm giọng lạnh lùng hỏi. 

“Thứ Hai! Các cuộc họp hàng tuần của bộ phận đều là thứ Hai!” 

"Tôi sẽ đến. Đôi mắt lạnh lùng của Mục Lâm Viên dường như mang đến cho cô một cảm giác an toàn. 

Giống như đang nói cho cô biết, dù cho có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của cô. 

Vũ Vân Hân cảm kích mím môi cười: "Cảm ơn” 

“Không cần khách sáo!” 

Vũ Vân Hân kinh ngạc, Mục Lâm Kiên tự nhiên lại khách sáo với cô? 

Cô kinh ngạc giương mắt, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, hai má nhanh chóng đỏ ửng. 

Trái tim cô đập loạn xạ. Cô ngại ngùng nhìn anh, cả trái tim dường như đã mềm nhũn. 

“Không được liếc mắt đưa tình! Hừ!” Há Cảo đứng ở trên bàn xoa xoa lưng, cơ thể nhỏ bé đầy thịt trực tiếp chặn tầm mắt của Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân. 

Trong một khoảnh khắc, đứa nhỏ thật vô giá trị. 

Mục Lâm Kiên lại một lần nữa chán ghét tên nhóc này, thật phiền phức! 

Dưới lầu, 

Màn Thầu và Bánh Bao thấy Há Cảo đã quay trở lại, chạy nhanh đến đây ghế ra cho cậu. 

“Thế nào rồi? Sao lại đi lâu như vậy?” Bạn nhỏ lo lắng nhìn Há Cảo. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play