*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Há Cảo đứng ở phía sau cánh cửa kích động gật đầu, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Quả thật là thịt bò ăn không ngon lắm” 

Nhưng cái đĩa đặt ở trên bàn trà kia vô tình đã bị cậu ăn một miếng lớn. Mục Lâm Kiên nhìn về phía cái đĩa, kết quả Vũ Vân Hân thuận tay bưng đĩa lên ăn một miếng trước mặt anh. 

Anh nhất thời im lặng. 

“Có thể cho tôi mượn quyền hạn xem cơ quan giám sát một chút được không? Tôi phát hiện vừa mới có người lén trộm hạng mục của tôi?" 

“Trộm?” 

Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhíu mày. 

Anh luôn ở tầng trên cùng, ít khi quan tâm đến chuyện tầng dưới. Nhưng một khi phát hiện có chuyện vi phạm đạo đức nghề nghiệp thì anh tuyệt đối không buông tha. 

Mục Lâm Kiển lạnh nhạt ngoắc ngón tay về phía cô. 

Thật ra toàn bộ video đều được lưu lại trong máy tính xách tay của anh. 

Vũ Vân Hân liền bước tới. 

“Không được nhúc nhích!” 

Một cây gậy dài mạnh mẽ chọc vào sau lưng Mục Lâm Kiên. 

Cảm giác không đủ gãi ngứa, làm cho anh lạnh lùng quay mặt lại. “Hai người không thể đến gần nhau trong khoảng cách một mét” Há Cảo nghiêm túc nói. Đôi mắt Mục Lâm Kiên lạnh lùng giống như một thanh kiếm sắc bén: “Bỏ cái thứ đồ vô dụng đó của cháu xuống.” 

“Cái gì mà vô dụng! Đây chính là vũ khí bí mật của cháu đó!” Nói xong, cây gậy dài trực tiếp chỉ thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Mục Lâm Kiên. 

“Hai người duy trì khoảng cách này, nếu ai tới gần, cháu tuyệt đối không khách khí với người đó” 

Vũ Vân Hân choáng váng. 

Nhìn thấy tên nhóc đang nổi giận đùng đùng trước mặt, rồi lại nhìn phía sau cậu, xác định chỉ có một mình cậu liền đi tới. 

“Há Cảo, sao con lại có thể lên được đây?” 

Vũ Vân Hân chưa đi được mấy bước đột nhiên bị Mục Lâm Kiên ở phía sau bể lên. 

Không phải nói là không thể tới gần trong khoảng cách một mét sao? 

Nếu như vậy anh lại càng muốn gần hơn. Há Cảo tức giận đến mức giậm chân, cây gây thon dài rơi xuống sàn nhà. 

“Này này! Tên vô lại Mục Lâm Kiên! Chú mau buông Búp Bê ra!” Không có vũ khí, cậu bước tới, tay siết chặt thành nắm đấm nhỏ đánh vào khuỷu tay Mục Lâm Kiên: “Buông dì ra!” 

Vũ Vân Hân vô cùng khó hiểu nhìn hai bố con: “Từ từ! Thả tôi xuống đã!” Mục Lâm Kiên không đồng ý. Tính hiếu thắng, ngay cả đối với một đứa nhỏ cũng không muốn thua kém. 

“Chú mau buông Búp Bê ra” Há Cảo như sắp khóc. 

Mục Lâm Kiên không quan tâm, khuôn mặt tuấn tú mạnh mẽ tiến lại gần, như sắp hôn cô. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play