*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ding dong!”
Cửa thang máy mở.
Há Cảo di chuyển hộp giấy, do dự đứng ở hành lang.
Cậu lấy tua vít từ trong túi ra rồi chọc hai lỗ nhỏ.
Một nhóm thư kí đang trong quá trình đào tạo vừa đến, nếu đi qua phía bên này sẽ cực kì dễ dàng nhìn thấy cái hộp di động của cậu.
Cậu hao tâm tổn trí gãi đầu một cái, hối hận, sớm biết như thế sẽ không đi lên đây.
“Đây là cái gì? Là hàng chuyển phát nhanh của ai đấy?” Một chị gái trẻ nhiệt tình nhìn thấy cái hộp giấy để ở hành lang liền đi đến.
Cô ta đi lên nhìn dòng chữ ở trên đó: “Không có số chuyển phát nhanh! Sao nó lại ở chỗ này?”
Cô ta nhìn cô gái trẻ hơn đứng ở bên cạnh: “Hộp này có phải của các cô không? Mau mang nó đi đi, để ở chỗ này không lịch sự”
Há Cảo đang trốn trong hộp, tim đập thình thịch vô cùng mãnh liệt.
Xong đời rồi, cầu cứu viện!
Một máy bay không người lái đang bay trên cửa sổ, Bánh Bao và Màn Thầu nhìn người anh em của mình, trước tiên chỉ muốn hung hăng đánh cho một trận.
Để Há Cảo làm việc, từ trước tới giờ bọn họ đều không quá yên tâm.
Lúc này, bảy tám cô thư kí dáng người cao gầy đứng vây quanh trước cái hộp: “Không phải của tôi!”
Mọi người đều nói như vậy, không ai chịu nhận.
“Quên đi, đưa vào phòng uống nước trước đã! Nếu tổ trưởng Vũ nhìn thấy sẽ lại mắng chúng tal”
Hai cô gái khom người.
Mắt thấy có người sắp khiêng hộp giấy lên, tim Bánh Bao và Màn hầu như muốn nhảy ra ngoài.
“Gọi điện thoại cho anh Lục! Nhanh lên!” Bánh Bao nôn nóng, lập tức lục tìm điện thoại.
“Tút…tút…tút..” Vào thời khắc mấu chốt, Lục Tâm lại không nghe máy.
Hai cô gái cầm lấy hộp giấy chuẩn bị nâng lên.
“Sao lại nặng thế nhỉ!”
“Để tôi đến giúp!” Ba cô gái lại khiêng lên: “Trời ạ! Bên trong cái gì vậy?
“Quên đi, chờ một chút nữa nhờ người đưa nước vác đi!”
Cuối cùng, mọi người từ bỏ việc khiêng đi.
Há Cảo nép mình trong hộp giấy tủi thân chảy nước mắt, không phải cậu sợt Cậu chỉ nghĩ là từ khi nào mình lại béo lên như vậy!
Ba chị gái còn không thể khiêng nổi cậu.
Cậu trốn trong hộp giấy lặng lẽ bóp bóp thịt trên người mình.
Nhìn xuyên qua cái lỗ nhỏ, thấy mọi người đều đã rời đi.
Cậu liền tiếp tục di chuyển.
Quẹo vào khúc cua trước mặt rồi đi thẳng sẽ đến chỗ ở của Mục Lâm Kiên.
Bên kia có cửa, cậu biết mật khẩu để vào nên cửa đã được mở khóa.
Đến chỗ quen thuộc này làm cậu buông lỏng cảnh giác, thư giãn đi ra từ trong chiếc hộp.
“Thật sự làm ông đây khó chịu chết đi được!”
Cậu lau mồ hôi trên trán, thở hồng hộc.
Bởi vì ngồi xổm xuống quá lâu nên chân vô cùng tê.
Cậu đứng trước gương toàn thân, làm mấy động tác co duỗi mạnh mị lình nhất định sẽ tập luyện để dáng người tốt hơn Mục Lâm Kiên gấp trăm lần. Hahal”
Tự luyến quá mức, tiếng động đã khiến cho Mục Lâm Kiên nhạy bén nhận ra.
“Tổng giám đốc Mục, đại đội trưởng đội bảo vệ có việc đến tìm ngài” Thư kí thông báo qua đường điện thoại nội bộ.
“Tổng giám đốc Mục, chúng tôi rất nghỉ ngờ cái hộp giấy này, vì an toàn của tổng giám đốc Mục, xin tổng giám đốc Mục phê duyệt việc điều tra của chúng tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT