*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau việc suýt bị giết hại, Vũ Vân Hân chỉ nói chuyện với một mình Hoàng Linh trong công ty, khiến cho cô cẩn thận với những người trong công ty.

“Là mùi này!” Vũ Vân Hân giật mình kinh ngạc: “Sao trong bình hoa lại có mùi hương này?”

“Hôm đó tôi đi ăn sáng, ban đầu tôi có mua một chậu hoa thủy tiên, cũng muốn cắm vào trong bình nên thuận tiện lấy luôn bình này! Lúc ấy tôi nhận ra mùi hương trong bình rất khó ngửi nên đặt trở lại rồi cầm bình khác, không ngờ ngày hôm sau cô nói cô bị người ta sát hại trong bệnh viện, sau đó thấy cô tìm một cái áo mưa trong công ty, lúc ấy trên người cô có mùi hương này nên tôi liền nghĩ tới cái bình hoa đó, nhưng lúc tôi quay trở lại tìm thì bình hoa đã không thấy đâu”

Vũ Vân Hân nhíu mày nhớ lại.

“Mọi người đang nói chuyện gì đấy?” Tuyết Nhi đi tới.

“Không!”

Vũ Vân Hân trả lời cho có lệ, lật xem tài liệu để ở trên bàn.

Cô chú ý tới Tuyết Nhi còn ở trong văn phòng, đang nhìn hoa của cô: “Nếu cô thích thì tặng cho cô đấy, chọn một bó tùy thích”

“Thật sao?” Tuyết Nhi hơi ngượng ngùng nhưng cuối cùng vân cầm lấy một bó, cầm đúng bình hoa lúc nãy Hoàng Linh nhắc đến.

“Cảm ơn cô! Tổ trưởng!” Cô ta lễ phép nói, sau đó đi ra khỏi văn phòng.

Vũ Vân Hân buông tài liệu trong tay ra, nhìn bình hoa đặt ở trên bàn trước mắt, khác với bình hoa đã bị Tuyết Nhi mang đi.

Không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác bất an.

Thật ra Tuyết Nhi là dạng người không ai biết đến, là một hình mẫu nhân viên chăm chỉ ít nói, tính cách khiêm tốn, thoạt nhìn rất điềm đạm nho nhã.

Nói về cảnh của cô ta. Vũ Vân Hân cũng không biết nhiều, chỉ biết răng cô ta vừa chuyển đến gần nhà mình gần đây.

“Không đúng!” Hoàng Linh cầm xấp tài liệu: “Có người động vào tài liệu của cô!”

Vũ Vân Hân ngạc nhiên nhướng mắt.

“Cái này không phải là kế hoạch hạng mục của Việt Minh Kiều mà chúng ta đã làm sao, chúng ta đưa ra năm phương án, nhưng cái này thật sự không phải của chúng ta!”

Hoàng Linh biết Vũ Vân Hân cực kì nhạy cảm với công ty này, sợ cô mắng chửi người lần nữa nên lập tức giải thích.

“Ý cô là có người lén thay đổi tài liệu dự án?”

“Đúng!” Hoàng Linh khẳng định: “Lần trước cũng thế, lúc đó chúng ta nghĩ chỉ là trùng hợp thôi, nhưng lần này tôi đã cố ý ghi tên hạng mục ở phía dưới, hạng mục này không phải của chúng ta!”

“Kiểm tra giám sát”

Vũ Vân Hân nhìn về phía camera.

Bánh Bao đang trốn ở phòng kho hồi hộp nói: “Xong rồi! Sẽ bị phát hiện sao?”

“Không đâu! Em giúp anh cắt bớt rồi! Vừa rồi em đã xâm nhập vào hệ thống an ninh của bọn họ để cắt xén lại đoạn ghi hình, sẽ không bị phát hiện đâu!”

Bánh Bao sợ bóng sợ gió một hồi.

Nhìn thấy Vũ Vân Hân vội vàng đi tới, chắc chắn là tìm Mục Lâm Kiên.

Bởi vì chỉ có Mục Lâm Kiên mới có quyền nhìn video giám sát mọi hoạt động trong công ty.



Suy nghĩ rất trong sáng, thật sự làm cho Bánh Bao và Màn Thầu lo lắng.

Chỉ thấy Há Cảo đang kéo cái hộp giấy để che giấu đi ra ngoài.

Cậu lựa chọn thang máy chuyên dụng, không vì lí do gì khác ngoài cậu không muốn đi vào thang máy chạy thẳng của khu nhà ở.

Cậu kéo lê hộp giấy rồi đi vào.

Cái hộp giấy quái lạ có thể di chuyển được đã làm cho bảo vệ nhìn chằm chằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play