*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Va chạm mạnh mẽ làm cho một tay của Vũ Vân Hân đẩy về bên trái, cả chiếc xe giống như mất đi khống chế, đột ngột đâm vào hàng rào quốc lộ.
Bởi vì cô đang ở giữa sườn núi, bên ngoài hàng rào chắc chắn là vực sâu vạn trượng.
Cô ra sức đạp thắng, nhưng không hiểu vì sao, dường như hôm nay xe không nhạy, cơ bản là không hề tuân theo sự kiểm soát của cô.
Tốc độ xe không hề dừng lại, vẫn một mực lao về phía trước.
Khoảnh khắc kia, cô như thể cảm giác được thần chết xuất hiện, cô chưa bao giờ nghĩ tới cái chết sẽ cách bản thân cô gần đến như vậy.
Cô siết chặt tay lái, tuyệt vọng nhắm mắt, giờ phút này cô chỉ có một tâm nguyện duy nhất, nếu như có thể dùng một mạng này của cô đổi lấy bình an cả đời cho ba đứa trẻ thì cũng đáng giá.
Lúc này, cô giống như đã thấy rõ sương mù.
Vốn dĩ việc cô về nước chính là một sai lầm, cô không nên đi trêu chọc những người này. Thà rằng cô ở nước ngoài chịu khổ một chút cũng tốt, người một nhà cũng có thể bình an.
Cô hận chết bản thân mình, lúc trước vì sao cô phải chấp niệm như vậy, còn kiên quyết muốn tranh giành với đám người Ninh Phượng, cứ từ từ mà đợi không phải tốt hơn hay sao?
Cô cứ giống như những người bình thường, trôi qua cuộc sống mộc mạc đơn giản đi, vì sao phải muốn theo đuổi danh lợi, vì sao lại muốn báo thù?
Ý niệm sau cùng cũng giống như bóng ma tâm lý cuối cùng của cô, đứt đoạn.
Nước mắt xuôi theo khóe mắt chảy xuống, tay cô vô lực nới lỏng, ánh mắt tối tăm vô thần nhìn về phía trước.
"Két!"
Một tiếng nổ mạnh, cô nhắm hai mắt lại.
Va chạm mạnh mẽ khiến cho cả người cô ghé vào trên tay lái, bên tai vang lên giống như là tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Một giọt máu tươi bất giác nhuộm lên túi khí an toàn, cô cảm thấy phần đầu hơi lạnh, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, bên trong ánh mắt tan rã, chỉ còn duy nhất một tia sáng mong manh. Xuyên thấu qua kính cửa sổ vỡ nát, dường như cô nhìn thấy một bóng người.
Là anh sao?
Mục Lâm Kiến tới cứu cô sao?
Cô muốn nhìn rõ người này, thế nhưng cho dù cô có cố gắng mở mắt ra sao, chỉ biết mi mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng ngay cả ánh sáng cô cũng không nhìn được, âm thanh cũng nghe không rõ.
Cơ thể cô giống như không có trọng lực, thẳng tắp rơi xuống.
“Chết! Thật tốt quá!”
Một âm thanh nhảy nhót vang lên trên màn hình.
Ninh Phượng cong môi, bà ta tận mắt nhìn thấy cô rơi xuống vách núi đen trước mặt. Lúc này nếu như có còn có thể sống sót trở về, bà đây nhất định sẽ tặng lại vị trí của Vân Thị cho cô!
“Mẹ, một hòn đá này của mẹ ném đến hai con chim, thật sự là lợi hại!”.
“Nói cái gì đâu, còn không phải là học theo con mượn đao giết người hay sao?” Ninh Phượng cầm lấy Champagne, mở ra uống một ngụm”.
Lệnh do ông chủ Mục hạ xuống, quả thực là theo sát phối hợp hoàn mỹ với chúng ta.
“Nói đi, sao lúc trước mẹ lại không sống chung với ông chủ Mục vậy?” Vũ Thư Anh uống mấy chén vào bụng, đã ngà ngà say.
Hai má cô ta ửng đỏ, ánh mắt mê ly, chống cằm nhìn hương vị thơm mát trong tay cười ngây ngô: “Nếu như có thể ở chung một chỗ với Mục Lâm Kiên, mỗi ngày chúng ta đều có thể được uống rượu ngon”
"Ai..."
Tâm trạng cao hứng của Ninh Phượng bị một câu của Vũ Thư Anh đánh tan.
Nếu như bà ta có cơ hội quen biết với ông chủ Mục, nói không chừng bà ta không cần phải hèn mạt sinh Vũ Thư Anh ra như vậy.
Cuộc đời này của bà ta chính là