Ba đứa trẻ ngồi ghế sau sột soạt chuẩn bị ăn gà quay.
Người tài xế lái xe chợt đeo đôi găng tay màu đen vào, sau đó hạ gương chiếu hậu phía trước xuống thấp hơn chút, hình ảnh ba đứa trẻ ngồi ghế sau đều hiện rõ trong gương không sót một ai.
“Ngon thật đó!” Ba đứa trẻ càng ăn càng hăng say, xé một cái đùi gà to rồi lễ phép hỏi tài xế: “Chú tài xế, chú cũng đói rồi phải không? Chúng cháu để lại một cái đùi gà to cho chú đấy!”
Bọn trẻ gói đùi gà lại thật cẩn thận rồi bẽn lẽn đặt lên ghế phụ: “Chú nhớ ăn đó!”
Giọng nói ấm áp giống như thiên thần chốn nhân gian vậy.
Đi một vòng quanh con đường tối đen như mực ở trong khu, không thấy một bóng người nào.
Theo lẽ thường tình thì ở trong đêm khuya thanh vắng như vậy sẽ dễ nghe thấy giọng của cô nhất mới đúng, nhưng mãi mà không thấy tiếng đáp lại của bọn trẻ đầu.
Kỳ lạ! Đã đi đâu rồi?
Cô bước đến trước mặt người bảo vệ hỏi: “Xin hỏi anh có nhìn thấy ba đứa bé có khuôn mặt khá giống nhau không?”
“Có đấy!”
Ba đứa trẻ trông rất giống nhau, hơn nữa cũng hiếm khi gặp trẻ sinh ba ở đây, nên từ ngày đầu tiên bọn họ chuyển tới, bảo vệ đã nhận ra chúng rồi.
“Vậy chúng đi đâu rồi?”
“Không phải là được người đón đi rồi sao?” Bảo vệ nhìn thấy đối phương dùng xe hạng sang lại còn có vệ sĩ rất lễ độ với bọn trẻ, còn cung kính mở cửa giúp chúng.
"Ai?"
“Cô hỏi thử bạn bè thân thích của mình xem? Chắc là bạn bè thân thích của cô đón đi đấy!”
“Tôi không có bạn bè thân thích” Khiển Vũ Vân Hân cảm thấy cô đơn lạc lõng nhất chính là câu nói này.
Chính vì như vậy, cô càng cần phải dựa vào bản thân mình, bởi vì cô thật sự không có ai để nương tựa.
“Cô đến đây xem xem có quen biết không?”
Bảo vệ mở camera giám sát, Vũ Vân Hân vừa nhìn đã nhận ra đó là vệ sĩ của Mục Lâm Kiên.
Cô sốt sắng tới mức tay run lên, gọi điện thoại cho Mục Lâm Kiên.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy!”
Vũ Vân Hân đành phải gọi cho Lục Tâm: “Mấy đứa trẻ có ở chỗ Mục Lâm Kiên không?”
“Chủ tịch Mục không có ở đây! Hiện tại tôi đang tăng ca ở công ty, bọn trẻ hình như đã về từ sớm rồi”
“Tại sao các anh có thể như vậy, đưa chúng đi cũng không nói với tôi một tiếng”
“Là ông Mục đón đi. Hôm nay là ngày mừng thọ của ông Mục, bọn trẻ đã đi chúc thọ ông ấy!”
Vũ Vân Hân dường như tức muốn chết: “Vậy bọn trẻ đâu? Nếu như tối nay tôi không thấy bọn chúng đâu, dù liều cái mạng này tôi cũng sẽ đối đầu đến cùng với nhà họ Mục!” Thấy cô bừng bừng tức giận, Lục Tâm vô tội nói: “Cô đừng lo lắng, tôi giúp cô kiểm tra lại”
Một phút sau đó trôi qua.
Lục Tâm nghe điện: “Bọn trẻ đã được đưa về nhà từ lúc bảy giờ rồi!”
“Anh đang kể chuyện hài quốc tế gì với tôi vậy?” Bảy giờ về nhà, mười giờ không thấy người đầu ư?
Thật sự coi cô là con ngốc à?
Vũ Vân Hân gào vào điện thoại trong giận dữ: “Ông Mục sống ở đâu?”
“Trên đảo, nhưng là đảo tư nhân, cần phải đi thuyền mới đến đó được”
Lời anh ta vừa dứt thì nghe thấy tiếng cúp máy điện thoại. Người phụ nữ hung dữ này dọa cho Lục Tâm toát mồ hôi hột.
Vũ Vân Hân lái xe đến biệt thự vừa quen thuộc lại lạ lẫm này. Cô đã từng đến đó vài lần nhưng mọi lần đều không phải do cô lái xe nên con đường này có hơi xa lạ.
Ở lưng chừng núi vào ban đêm vô cùng âm u, mở cửa sổ xe liền có thể nghe thấy tiếng chim rừng kêu.
“Rầm!”
Đột nhiên có tiếng động lớn vang lên khiến cho cả chiếc xe bị lay động mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT